“Chưa từng nghe qua người nhà họ Chiến và nhà họ Tư có qua lại với nhau, Tư Mộ Hàn vậy mà lại đến tham gia buổi tiệc do nhà họ họ Chiến tổ chức.”
“Ai mà biết.”
“Thương trường như chiến trường, làm gì có ai là kẻ thù mãi mãi….”
“Nói cũng….”
…..
Nguyễn Tri Hạ mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tai của cô dựng lên nghe cuộc thảo luận của người khác.
Hóa ra là buổi tiệc của nhà họ Chiến.
Lúc này, một giọng nói vang lên trong đám đông: “Ai ôi, lại gặp nhau rồi.”
Âm thanh quen thuộc này khiến Nguyễn Tri Hạ chau mày,
nâng mắt lên liền nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang đi về phía bên này.
Gần như là ngay lập tức cô cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương của Tư Mộ Hàn truyền từ đằng sau.
“Tư Mộ Hàn.” Cô có chút căng thẳng quay đầu gọi tên anh.
Mặc dù cô cũng không muốn gặp Tạ Ngọc Nam, nhưng cô sợ Tư Mộ Hàn và Tạ Ngọc Nam sẽ đánh nhau.
Cô biết nếu Tư Mộ Hàn tức giận thì chuyện gì cũng đều dám làm.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn dịu đi, dịu dàng hỏi cô: “Em muốn uống gì?”
“Nước ép dưa hấu.” Nguyễn Tri Hạ cũng muốn dời sự chú ý của Tư Mộ Hàn.
Nhưng Tạ Ngọc Nam đã có ý định đến đây để khiêu khích họ, dù cho Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn không để ý đến anh ta, anh ta cũng vẫn đi về phía bên đây.
Nhưng có điều, anh ta vừa mới nhấc chân đã bị một người đàn ông chặn đường.
Anh ta ngẩng đầu nhìn, gọi một tiếng: “Cậu ba nhà họ Chiến?”
Tạ Ngọc Nam lúc trước thích vui chơi, chạy đủ khắp nơi trên thế giới, các buổi tiệc cao cấp khác nhau đều đã tham gia không ít, cũng nghe thấy nhà họ Chiến có một