Nói xong cô mới phát hiện sắc mặt của Tư Mộ Hàn không có ý tốt nhìn Tạ Ngọc Nam ở đằng kia.
Đôi mắt của anh đầy sát khí.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, trong lòng Tư Mộ Hàn có lẽ là đang nghĩ cách giết Tạ Ngọc Nam.
Cô nghĩ Tư Mộ Hàn không nghe thấy lời cô nói nên đã vươn tay kéo cánh tay của Tư Mộ Hàn.
Mà lúc này Tư Mộ Hàn mới nói: “Ai nhìn thấy kẻ điên mà lại không tránh?”
Nguyễn Tri Hạ dừng lại: “Anh là đang nói Chiến Kình Uyên?”
“Đang nói về tôi à?” Âm thanh trầm thấy của đàn ông vang lên từ bên cạnh.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại liền thấy Chiến Kình Uyên đang ngồi trên sofa ở phía sau họ.
Chiến Kình Uyên đứng dậy, đi đến chỗ mà Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đang ngồi, ngồi xuống bên cạnh Tư Mộ Hàn, ung dung nói: “Đi đi.”
Tư Mộ Hàn nhìn anh ta, xoay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “Anh đi xử lý chút chuyện, em ngồi đây đợi anh nhé.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, lại nhìn Chiến Kình Uyên, thì thầm hỏi Tư Mộ Hàn: “Nhưng mà…anh ta đang ở đây?”
Tư Mộ Hàn nói: “Em không cần quan tâm cậu ta.”
Anh nói xong, lúc đứng lên chuẩn bị rời đi lại nói gì đó với Chiến Kình Uyên.
Âm thanh quá nhỏ, Nguyễn Tri Hạ không nghe được.
Cô hiểu rằng, Tư Mộ Hàn đây là giao cô cho Chiến Kình Uyên chăm sóc.
Nguyễn Tri Hạ có chút kỳ quái nhìn Chiến Kình Uyên, Tư Mộ Hàn vậy mà lại an tâm giao cô cho Chiến Kình Uyên chăm sóc, xem ra quan hệ với Chiến Kình Uyên rất