Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng gõ cửa liền đứng dậy nhưng Tư Mộ Hàn đã ngăn cô lại nói: “Để anh đi.”
Cửa vừa mở, Thẩm Lệ nhìn thấy người mở cửa là Tư Mộ Hàn, cô theo bản năng chắp hai tay lại một cách đoan trang: “Cái đó… tôi…”
Mặc dù biết vì Nguyễn Tri Hạ nên thái độ của Tư Mộ Hàn đối với cô ta cũng coi như tương đối tốt nhưng dù vậy, trong lòng Thẩm Lệ vẫn luôn có một nỗi sợ hãi.
“Cô ấy đang ở trong chờ cô.”, anh cắt lời Thẩm Lệ, lùi sang một bên, có ý mời cô ta vào trong.
Anh ta hiểu rõ Cố Tri Dân, cũng hiểu rõ Nguyễn Tri Hạ.
Vì vậy, dù là chuyện Cố Tri Dân chụp ảnh chung với Nguyễn Tri Hạ, hay việc Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại của anh ta làm gì, Tư Mộ Hàn đều biết rõ.
Thẩm Lệ có chút thận trọng: “Cảm ơn.”
Nói xong cô ta phi vào trong như một tên trộm.
Nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, Nguyễn Tri Hạ đã đi ra khỏi phòng ăn, vì vậy Thẩm Lệ vừa bước vào đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang trong phòng khách.
“A!!!”, Thẩm Lệ phấn khích hét lên: “Tri Hạ!”
Cô ta chạy tới ôm chầm lấy Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn ở phía sau nhìn thấy cảnh này liền chau mày, giơ tay lên có ý muốn đẩy Thẩm Lệ ra.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ cảnh cáo liếc nhìn anh ta.
Tư Mộ Hàn trầm lặng nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng không có ra tay.
Nguyễn Tri Hạ buông Thẩm Lệ ra, cười nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là không thể đứng quá lâu, cũng không tiện đi ra đường.”
Thẩm Lệ vừa nghe vậy đã vội vã đỡ lấy cô: “Vậy thì mau ngồi xuống đi.”
Nguyễn Tri Hạ