Thẩm Lệ giải thích một cách rất đơn giản: “Là một nam diễn viên đã từng hợp tác.”
Vừa nói xong, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa kịp lên tiếng, Cố Tri Dân đã đáp trả: “Nam diễn viên đã từng hợp tác? Cô cùng với tất cả các năm diễn viên từng hợp tác đều có quan hệ như vậy sao?”
Thẩm Lệ trừng mắt lên nhìn: “Đó là yêu câu của việc tuyên truyền.”
“Cô cũng biết viện cớ lắm, người hâm mộ cô đều sắp công khai chuyện của hai người rồi, cô cứ tiếp tục giả vờ đi.”, Cố Tri Dân dùng sức chọc vào đĩa trái cây trước mặt, ánh mắt hưng dữ như muốn ăn thịt người vậy.”
“Anh và Tiêu Văn cũng đã vào khách sạn rồi, người hâm mộ cũng đã nghĩ xong tên con của hai người rồi, anh giả bộ cái gì chứ?”, Thẩm Lệ dùng lực mạnh rút cái dĩa lên nhằm về phía Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân giơ tay nắm lấy chiếc dĩa, sau đó lên tiếng thanh minh cho bản thân: “Cô nói vớ vẩn cái gì vậy, tôi và Tiêu Văn vào khách sạn lúc nào? Trong mắt cô tôi là loại người như vậy sao?”
“Nếu không anh nói xem anh là người như thế nào?”, Thẩm Lệ vẻ mặt khinh thường cười nói.
“Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi, tôi là người thế nào cô còn không rõ sao?”, Cố Tri Dân tức giận đến nỗi thở dài mấy lần: “Cô đối với tôi một chút niềm tin cũng không có sao?”
Tư Mộ Hàn đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Còn cãi nhau nữa thì hãy cút về hết đi.”
Thẩm Lệ: “….”
Cố Tri Dân: “….”
Nếu không như vậy trận cãi nhau đã không thể chấm dứt, hai người đồng thời cúi gầm mặt xuống không nói gì, cũng không ai để ý đến ai.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Lệ còn gọi người mang đồ ăn vặt đến.
“Chú ý giữ gìn vóc dáng là yêu cầu tối thiểu của một diễn viên.”, Cố Tri Dân nhìn chằm chằm vào