Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, sắc mặt thì căng cứng, cô không thể nhìn ra anh đang mang tâm trạng gì nữa.
Nhận thấy ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ đang hướng vào mình, Tư Mộ Hàn lập tức quay đầu qua, anh cúi tầm mắt xuống yên lặng nắm lấy tay cô.
Nguyễn Tri Hạ vốn muốn hỏi anh về chuyện của Tư Gia Thành, nhưng cô không biết nên mở miệng nói như thế nào nữa.
Cho đến khi trở về khách sạn, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa biết nên hỏi Tư Mộ Hàn về chuyện của Tư Gia Thành thế nào.
Về đến phòng, Tư Mộ Hàn liền rót cho cô một ly nước.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Tư Mộ Hàn yên lặng, anh vươn bàn tay to lớn của mình xoa xoa đầu cô rồi nói: “Nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tối đến.”
Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa vội về phòng, cô định ngồi ở sofa nghỉ ngơi một lát.
Chẳng bao lâu sau thì bữa tối đã được đưa đến.
Nguyễn Tri Hạ vừa ăn được một nửa thì điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Có một tin nhắn Facebook mới, cô đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy đó là của Thẩm Lệ.
“ Lúc nãy tớ có nhìn thấy Tư Gia Thành, nhưng cậu ta rất kì lạ, tớ kêu cậu ấy nhưng cậu ấy phớt lờ tớ luôn.”
Vừa đọc xong tin nhắn của Thẩm Lệ, cả người Nguyễn Tri Hạ chợt khựng lại, sau đó cô bất giác ngồi thẳng người dậy.
Nguyễn Tri Hạ lập tức đặt đũa xuống rồi trả lời rất nghiêm túc: “Có chắc là Tiểu Thành không? Cậu ấy trông như thế nào?”
Thẩm Lệ trả lời: “Trông rất lạnh nhạt, cảm giác như cậu ta đổi tính đổi nết rồi