Nguyễn Tri Hạ đem thuốc cảm cúm đặt xuống trước mặt anh: “Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi anh uống thuốc này vào nhé.”
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm hai hộp thuốc kia một lát, hơi nhíu lông mày nhẹ gật đầu.
Lúc ăn cơm, bầu không khí tiếp tục sa sút.
Ăn cơm xong, nhà Thời Dũng ở xa nên rời đi trước, bọn họ tự lái xe tới nên cũng không cần cho người đưa về, chỉ là trước khi đi Thời Dũng không yên tâm nói với Nguyễn Tri Hạ: “Có việc gì thì cứ gọi tôi.”
Anh ta đã theo Tư Mộ Hàn nhiều năm như vậy sao có thể không nhìn ra trạng thái của Tư Mộ Hàn đang không tốt.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười: “Không cần quá lo lắng, thật ra anh ấy vẫn tốt.”
Tư Mộ Hàn là người có nội tâm cường đại, chuyện của mẹ anh mặc dù khiến đáy lòng của anh bị tổn thương nhưng đúng như anh đã nói, anh cũng không yếu ớt như vậy.
Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đi về muộn một chút.
Nhưng giống nhau chính là, lúc bọn họ rời đi đều nói giống như Thời Dũng.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở cổng có chút xuất thần đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, bởi vì ngày xưa khi còn bé gia đình cô và Tư Mộ Hàn trôi qua cũng không tính là tốt, bạn bè cũng không có nhiều, nhưng mấy người kia vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ.
“Khụ… ”
Tư Mộ Hàn ở bên cạnh đột nhiên ho khan một tiếng.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cùng đi tiễn bọn họ, lúc này nghe thấy anh ho khan, Nguyễn Tri Hạ liền vội vàng quay đầu nhìn anh: “Bắt đầu khó chịu rồi sao?”
Tư Mộ Hàn dầm mưa tới tận trưa, lúc trở về cũng đã ngâm nước nóng ngay, trước đó lúc cơm nước xong xuôi cô còn nhìn chằm chằm anh uống thuốc dự phòng cảm cúm, bây giờ lại nghe thấy anh ho khan, Nguyễn Tri Hạ vẫn