Tư Mộ Hàn bởi vì bị ốm mà ngủ rất sâu không tỉnh lại, Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn ốm nên giấc ngủ không sâu, Mạc Hạ vừa cử động liền làm cô thức giấc.
Cô mở mắt nhìn bé, bé cũng mở đôi mắt to đen láy nhìn cô.
Mạc Hạ đưa tay lên môi, làm động tác “Suỵt”, nhỏ tiếng nói với cô: “Ba ba còn đang ngủ, chúng ta đừng làm ồn ba ba.”
“Uhm.” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, nhìn Tư Mộ Hàn một cái mới nói: “Vậy mẹ sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Sợ nửa đêm Mạc Hạ sẽ lăn xuống giường, cô để bé ngủ ở giữa bọn họ.
Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng ngồi dậy, lại vươn tay bế Mạc Hạ xuống, vén lại góc chăn, mới đưa tay sờ trán Tư Mộ Hàn.
Vừa đụng vào trán cô liền biến sắc, sao lại nóng như vậy?
Cô cấp tốc thay quần áo, ôm lấy Mạc Hạ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi cho bác sĩ.
Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện với bác sĩ xong thì đi tới phòng Mạc Hạ, quần áo của bé để ở phòng bé, phải qua đó thay.
Vừa đến hành lang thì đụng phải Cố Tri Dân, nhìn thấy sắc mặt cô không đúng thì hỏi: “Sao vậy?”
“Lại phát sốt rồi.” Nguyễn Tri Hạ tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng cũng tính là bình tĩnh.
Cố Tri Dân nghe xong cùng biến sắc: “Lúc trước Tư Mộ Hàn sức khỏe rất tốt mà.”
“Tôi đã gọi cho bác sĩ, anh xuống ăn sang trước đi, tôi đi thay đồ cho Mạc Mạc đã, nó còn phải đi nhà trẻ.” Trường của Mạc Hạ vẫn chưa tới kì nghỉ, bé còn phải đi học.
Cố Tri Dân gật gật đầu: “Vây tôi đi xuống trước.”
Nguyễn Tri Hạ ôm lấy Mạc Hạ đi về phòng, lúc đặt bé xuống, cô xoa xoa đôi chân mỏi nhừ của mình,