“Ừ.”
Cô đáp lại một tiếng, nghiêng người lại gần nghe anh nói, anh lại nặng nề ngủ mất.
Cũng may bác sĩ sắp đến rồi.
Bác sĩ thấy tình trạng Tư Mộ Hàn như vậy có chút lo lắng: “Vẫn là nên đưa cậu Tư đi bệnh viện, anh ấy cứ sốt như vậy sẽ rất khó chịu, lại hại thân.”
“Không đi.”
Không biết Tư Mộ Hàn tỉnh lại khi nào, âm thanh như bị mài mòn vậy.
Bác sĩ lại không tiện nói gì, chỉ có thể nhìn cô: “Tôi ra ngoài trước.”
“Hay là đi bệnh viện đi, nếu không ở nhà không khỏi được thì làm sao?” Nguyễn Tri Hạ nói.
“Không đi.” Tư Mộ Hàn xoay mặt đi, mang theo giọng trẻ con: “Không muốn đi.”
Nguyễn Tri Hạ cơ hồ mềm lòng rồi: “Nếu như hôm nay anh không sốt nữa thì không đi bệnh viện.”
Tư Mộ Hàn nhếch nhếch môi, cười với cô: “Được.”
Nguyễn Tri Hạ thật sự mềm lòng rồi.
Cố Tri Dân không biết đến từ lúc nào, cầm chìa khóa xe ho một tiếng: “Tôi đi về, sẵn chở Mạc Mạc đi học.”
“Tôi ra ngoài một lát.” Nguyễn Tri Hạ nói xong thì đi ra ngoài.
Sauk hi đi khỏi phòng, Cố Tri Dân nói: “Tư Mộ Hàn ốm đến như vậy rồi còn không chịu đi bệnh viện, anh ta giở tính khí, cô còn chiều theo anh ta.”
Lúc nãy hai người họ nói chuyện, Cố Tri Dân đều nghe thấy rồi.
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ, cười nói: “Tôi không chiều anh ấy, ai chiều anh ấy đây.”
Cho đến khi hai người đi xuống dưới, Cố Tri Dân cũng không nói gì nữa.
Bởi