Anh nhìn chiếc xe rời đi, quay người lại muốn đi lại bị ai đó chặn đường lại.
“Tới rất nhanh.” Lưu Chiến Hằng mỉm cười, giọng nói vẫn dịu dàng như trước.
Sắc mặt Tạ Ngọc Nam lạnh lẽo: “Tôi sẽ không để cho anh làm hại cha tôi.”
Nụ cười Lưu Chiến Hằng không chạm đến đáy mắt: “Vậy cậu phải cố gắng một chút, thủ đoạn của tôi đều là học được từ cha cậu.”
Trên đường về nhà, Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn đi siêu thị, bởi vì lúc cô ra ngoài đã nói với Tư Mộ Hàn là muốn mua chút đồ, sau đó mới đi đón Tư Nguyễn.
Đi dạo một vòng trong siêu thị, sau khi mua một chút đồ vật linh tinh, cô đưa Tư Nguyễn trở về nhà.
Tiến vào cửa lớn biệt thự, Nguyễn Tri Hạ liếc mắt liền nhìn Tư Mộ Hàn ngồn xổm lù lù chơi đùa cái gì đó..
Nguyễn Tri Hạ mang theo Tư Nguyễn đi qua, Tư Nguyễn đã lên tiếng hỏi vẫn đề mà cô muốn hỏi: “Ba, ba đang làm gì vậy?”
Tư Mộ Hàn đưa tay giữ chặt cánh tay nhỏ của Tư Nguyễn, ra hiệu bé tự nhìn.
Sau khi Tư Nguyễn thấy, kinh ngạc hô lên: “Con kiến?”
“Thời tiết cuối thu còn có kiến sao?” Nguyễn Tri Hạ cũng tò mò tiến tới.
Lúc này, có người giúp việc ôm một cái hộp thủy tinh từ trong biệt thự đi tới.
“Cậu chủ, hộp thủy tinh của cậu đây.”
Tư Mộ Hàn nhận lấy, đặt xuống dưới đấy, nói với Tư Nguyễn: “Đem con kiến bắt vào đây.”
“Được!”
Người bạn nhỏ với cái gì cũng rất tò mò, đối với các con côn trùng, động vật nhỏ luôn có cảm giác thích thú, Tư Nguyễn cực kỳ nghe lời bắt con kiến thả vào trong hộp, vừa