Chân của cô đã tốt, nhưng thân thể Tư Mộ Hàn lại thay đổi.
Hai năm qua, thời gian cô ở cùng Tư Mộ Hàn không nhiều, cuối cùng sẽ có tình trạng thế này, dù Tư Mộ Hàn thông minh hơn người nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một người bình thường.
Ngay cả khi anh có mạnh mẽ cũng chỉ có một thân thể, chịu đựng quá nhiều tự nhiên sẽ hao tổn nghiêm trọng.
Tư Mộ Hàn xoa đầu cô, lùi về sau nhíu mày nói: “Cười một cái.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười một cái so với khóc còn khó coi hơi.
“Quá khó nhìn…”
“…” chữ còn chưa nói ra, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhào vào trong ngực của anh.
Tư Mộ Hàn rủ mắt, ngừng một chút mới đưa tay ôm cô: “Không có việc gì.”
Nguyễn Tri Hạ không nói chuyện, cứ như vậy ôm anh.
…
Địa điểm ăn cơm vẫn là chỗ hẹn cũ—— Kim Hải.
Lúc đến Kim Hải, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ đã ổn định.
Trong thời gian này Cố Tri Dân thật sự có chút bận rộn, nhưng khi Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ hẹn anh đi ăn, anh lập tức dẹp công việc sang một bên, đến thẳng Kim Hải.
Anh còn tới Kim Hải trước so với Nguyễn Tri Hạ.
“Tư Tư đâu?” Cố Tri Dân nhìn bọn họ một chút, nói xong mới vỗ đầu nhớ ra: “Còn chưa tới cuối tuần, bé còn phải đi học.”
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy: “Em đi phòng vệ sinh một chút.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, cũng đi theo nói: “Anh đi cùng em.”
“Anh đợi ở đây nói chuyện cùng Cố Tri Dân đi, em đi một lúc rồi trở về.” Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ đẩy anh vào chỗ ngồi, quay người đi ra.
Đợi khi Nguyễn Tri Hạ ra