“Đánh cược cái gì?” Nguyễn Tri Hạ hỏi.
Tư Mộ Hàn: “Cược Thẩm Lệ cuối cùng sẽ kết hôn với Cố Tri Dân.”
Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng, cố ý khến anh ấm ức: “Sau đó hai người bọn họ sinh em trai cho Hạ Hạ, sau khi lớn lên lại cưới Hạ Hạ à.”
Nụ cười trên mặt Tư Mộ Hàn dần dần biến mất: “…”
Nghĩ đến con gái của mình sắp bị một thằng oắt con lừa đi, anh hoàn toàn cười không nổi.
Trong mắt Nguyễn Tri Hạ mang theo ý cười: “Bây giờ Hạ Hạ vẫn còn nhỏ mà anh đã bắt đầu lo lắng chuyện con bé lấy chồng? Có phải anh nghĩ đến chuyện này hơi sớm quá hay không, em không muốn nhưng còn chưa có nghĩ tới những chuyện như thế này đâu.”
Tư Mộ Hàn không nói gì.
Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: “Chỉ là nghĩ đến liền cảm thấy không vui, về sau tốt nhất tìm con rể nào tới nhà ở rể.”
Nói xong cũng lại lập tức bác bỏ: “Không được, đàn ông ăn bám không được.”
Nguyễn Tri Hạ: “???”
Tư Mộ Hàn: “Nếu không hay là không lấy chồng nữa, mặc dù ăn hơi nhiều nhưng anh vẫn nuôi nổi.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Cô cảm thấy không phải Tư Nguyễn ăn nhiều mà là Tư Mộ Hàn đang nghĩ đến thì có.
Trong khoảng thời gian này Tư Mộ Hàn và Tư Nguyễn luôn luôn sớm chiều ở chung, quan hệ cũng càng ngày càng trở nên thân thiết, đại khái chính Tư Mộ Hàn cũng không phát hiện ra anh đối với Tư Nguyễn càng ngày càng quan tâm.
Tư Mộ Hàn nói đến đây cũng không tiếp tục