Nguyễn Tri Hạ: “Anh…”
Tư Nguyễn nắm tay nhỏ lại, tức giận hừ một tiếng: “Đây mới chính là lời người lớn nói ‘Ba mẹ là tình yêu đích thực, con cái là ngoài ý muốn’.”
Tư Mộ Hàn: “Con biết được như vậy là tốt.”
Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không chen lời vào: “…”
Tư Nguyễn thở dài: “Cũng may dì Thẩm cũng đã nói, sau này sẽ sinh em trai để con lấy làm chồng, như vậy cũng sẽ có người chơi với con.”
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đều sửng sốt.
Sau một lát, sắc mặt Tư Mộ Hàn nghiêm nghị đến thương lượng với cô bé: “Nếu như con muốn có bạn, con nuôi con cún có được không?”
Tư Nguyễn nháy mắt mấy cái, phản bác Tư Mộ Hàn: “Vậy sao ba không nuôi cún để đi cùng ba mà lại muốn mẹ đi cùng ba?”
Tư Mộ Hàn nghẹn họng: “Ba không thích chó.”
Tư Nguyễn: “Con cũng không thích chó, con chỉ thích dì Thẩm sinh em trai để chơi với con.”
Nguyễn Tri Hạ đứng một bên giữ im lặng nghe hai ba con này nói chuyện với nhau, suýt chút nữa cười đến chết.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hai người kia sợ là sẽ lại đánh nhau.
Nguyễn Tri Hạ kịp thời lên tiếng nói: “Được rồi, không cần phải nói nữa.”
Vừa mới nói xong, Tư Nguyễn liền bổ nhào vào trong lòng Nguyễn Tri Hạ nũng nịu.
Tư Mộ Hàn phải lái xe nên chỉ có thể nhìn hai mẹ con bọn họ đang ôm ấp nhau qua gương chiếu hậu mà thôi.
Con cái không phải ngoài ý muốn mà chính là đến đòi nợ, đòi nợ thì thôi cũng được nhưng còn muốn tranh tình cảm với anh.
Ngẫm lại liền tức giận.
Sau khi đưa Tư Nguyễn đến nhà trẻ, trên đường về Nguyễn