Thì chính vì muốn cho em uống say mà.
“Không sao.” Tư Mộ Hàn cố ý muốn rót rượu cho cô: “Một ly cuối cùng.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi.”
Kết quả uống xong một ly này, cô vẫn không có phản ứng gì.
Tư Mộ Hàn cảm thấy, đều là lỗi của Thẩm Lệ đưa Nguyễn Tri Hạ đi uống rượu, luyện tửu lượng của cô tốt như vậy, uống kiểu gì cũng không say.
Thật ra Nguyễn Tri Hạ đã có chút váng đầu, nhưng làm ra vẻ bình tĩnh mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ có chút ảo não của Tư Mộ Hàn, còn khá thú vị.
Tư Mộ Hàn cũng sợ cô uống quá nhiều hại người, không rót rượu cho cô nữa, sau khi ăn xong hai người nắm tay nhau chậm rãi bước ra ngoài.
Lúc đi đến cửa thang máy, Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù không nói cái gì nhưng ý muốn truyền đạt dưới đáy mắt đều là khẩn cầu.
Giống như con chó nhỏ, rất tội nghiệp.
Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói, âm thanh cửa thang máy mở ra rời đi lực chú ý của cô, lúc cô quay đầu qua, người bên trong thang máy cũng đang từ bên trong đi ra.
Một đám người cả trai lẫn gái, ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ dừng trên người phụ nữ xinh đẹp nổi bật nhất trong đám người đó.
Cô quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, phát hiện Tư Mộ Hàn cũng đang nhìn người phụ nữ đó.
Hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa thang máy, trong đám người kia có người nhận ra Tư Mộ Hàn, nóng lòng tiến lại chào hỏi: “Tổng giám đốc Tư?”
Cái người chào hỏi Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cũng không quen biết, cô chỉ giương mắt tiếp tục nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp kia.
Tư Mộ Hàn cũng không quen biết người trước mắt,