“Ngu Tinh Nhã?”
Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ từng nhìn thấy Ngu Tinh Nhã từ xa mà thôi, đối với diện mạo của Ngu Tinh Nhã, cô không nhớ rõ lắm, cho nên lúc vừa thấy người, Nguyễn Tri Hạ cũng không dám xác định người phụ nữ này có phải Ngu Tinh Nhã hay không.
Ngu Tinh Nhã dừng bước quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt hiện lên một tia tò mò: “Bà Tư quen tôi?”
Nguyễn Tri Hạ biết, Ngu Tinh Nhã nói như vậy cũng chỉ là khách sáo mà thôi, vòng luẩn quẩn này nhỏ như vậy, ai không quen biết ai? Chẳng qua tất cả mọi người đều suy tính lẫn nhau, so sánh thân phận ai cao hơn, quyền lực ai lớn hơn, kết bạn với ai có thể được lợi hơn.
Đây là một vòng danh lợi.
Nguyễn Tri Hạ không mở miệng nói ngay.
Mà quay sang nhìn Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, ý là cô muốn hỏi cái gì, muốn nói cái gì đều có thể.
Nguyễn Tri Hạ liền nói thẳng: “Phó Đình Tây đang tìm cô.”
Ngu Tinh Nhã vốn còn đang mỉm cười bình tĩnh, sau khi nghe cô nhắc tới Phó Đình Tây, sắc mặt hơi thay đổi một chút, nhưng cũng vẫn đúng mực, vẫn duy trì lễ nghi, mỉm cười: “Tôi biết rồi.”
“Tôi còn có việc, trước hết xin cáo từ.” Ngu Tinh Nhã nói xong, liền xoay người chậm rãi đi về phía đám người kia.
Dáng người duyên dáng, rất nổi bật trong đám người, khiến cho người ta liếc mắt một cái cũng có thể thấy cô ta, hơn nữa không nhịn được mà dán mắt trên người cô ta.
Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn bóng dáng của Ngu Tinh Nhã, tận đến Tư Mộ Hàn dẫn cô vào thang máy.
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ mới ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, nhẹ giọng nói: “Không đơn giản đâu.”
Tư Mộ Hàn sắc mặt lãnh đạm nói tiếp một câu: “Nhưng cô ta rất giỏi quan sát sắc mặt người khác.”
Tư Mộ Hàn rất ít khen ngợi ai đó, Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát, rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân.
“Bởi vì cô ta