Một số quản lý cấp cao nhìn nhau, không thể tin được bây giờ Tư Mộ Hàn lại điềm đạm như thế, nếu là trước kia đã sớm ném đồ đạc đi rồi.
Thấy mấy vị quản lý cấp cao vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó chưa đi, Tư Mộ Hàn lại ngẩng đầu lên lần nữa.
“Còn không đi, muốn ở lại uống cà phê sao?”
“Đi ngay, đi ngay…”
Mấy vị quản lý cấp cao nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
Tư Mộ Hàn thu tầm mắt, rồi ngả người ra dựa lên lưng ghế.
Một lúc sau, anh gấp tập văn kiện lại rồi gọi điện thoại cho Thời Dũng: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến.
”
“Vâng.
”
…
“Cậu chủ, đến nơi rồi.
”
Thời Dũng dừng xe ở trước cửa bệnh viện rồi quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn ra cửa sổ một cái nhưng không nói gì, sau đó trực tiếp mở cửa xe bước xuống.
Thời Dũng bước theo sau.
Sau khi vào bệnh viện, Thời Dũng đi đằng trước dẫn đường, hai người họ rất nhanh sau đó đã đến trước cửa phòng bệnh của Lưu Chiến Hằng.
Thời Dũng quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, nói: “Chính là phòng bệnh này.
”
Sau khi biết được dự định của Nguyễn Tri Hạ, tuy Tư Mộ Hàn không có trực tiếp gợi ý nhưng Thời Dũng vẫn luôn cho người quan sát mọi hành động của Lưu Chiến Hằng.
Tư Mộ Hàn cũng chính vì biết Thời Dũng đang âm thầm quan sát cho nên cũng không trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, mà để cho Thời Dũng tuỳ ý làm.
Thời Dũng làm việc, anh rất yên tâm.
Nhưng chuyện sau đó Nguyễn Tri Hạ cứu Lưu Chiến Hằng, anh đích thực là