Bởi vì cuộc đời này, ngoài sống và chết, không còn điều gì có thể chia cách bọn họ.
Tư Mộ Hàn đeo nhẫn cho cô.
Nguyễn Tri Hạ thu tay về, nghiêm túc nhìn chiếc nhẫn, thẩm mỹ của anh cũng không tệ, chiếc nhẫn rất đẹp.
Cô lại xoay đầu đi tới nhìn mấy bức ảnh, rồi quay đầu hỏi anh: “Những thứ này đều do anh làm à?”
“Ừm.” Tư Mộ Hàn khẽ ho một tiếng, che đi vẻ lúng túng.
Anh đã tìm Cố Tri Dân bàn bạc rất nhiều lần, phần lớn phương thức cầu hôn của cậu ta đều hào nhoáng bên ngoài, không thể áp dụng với cô, cuối cùng anh vẫn sử dụng cách của mình.
Có điều hình như cách của anh cũng không ra sao, trông cô có vẻ không vui mừng cho lắm.
Nguyễn Tri Hạ đã ở bên anh nhiều năm, đương nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng thay đổi của anh.
Cô bật cười, nhón chân lên hôn anh, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em rất bất ngờ, cũng rất cảm động.”
Mắt Tư Mộ Hàn sáng lên, cúi người hôn cô.
Cô đẩy anh ra: “Em vẫn còn chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?” Anh đứng thẳng lên.
Cô kéo một bức ảnh trên tường xuống, đưa tới trước mặt anh: “Hóa ra anh đã sai người đi chụp lén em lâu như thế.”
Bức ảnh này được chụp khi anh đuổi cô đi, anh nhìn kỹ nó, nhớ lại khoảng thời gian không vui đó.
Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Lúc đó, anh muốn gặp em nhưng không thể đi tìm em.”
Thật ra anh không chỉ chụp trộm.
Nhưng đó đã là quá khứ rồi, không cần nói với cô làm gì.
Nguyễn Tri Hạ mềm lòng ngay: “Sau này sẽ không xảy ra tình huống như thế nữa, chúng ta sẽ ở bên nhau, gặp nhau mỗi ngày,