Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, một lúc sau mới lên tiếng nói: “Có phải anh đã chuẩn bị xong lễ cưới rồi?”
Anh là người âm thầm làm chuyện lớn, trong lòng luôn ghi nhớ chuyện bọn họ chưa tổ chức lễ cưới chính thức, đây không phải suy nghĩ nhất thời, nên chắc chắn anh đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ rồi.
“Ừm.” Tư Mộ Hàn cười: “Anh đã chuẩn bị gần xong rồi, đã chọn được mấy nơi em thích, về ngày tháng và địa điểm cuối cùng sẽ do em quyết định.”
“Chuyện quan trọng như thế sao anh không nói với em, anh vừa bận làm việc vừa chuẩn bị đám cưới sẽ rất mệt.” Cơ thể anh không dễ gì mới tốt hơn một chút, nếu mệt mỏi rồi xảy ra vấn đề gì thì sao.
“Anh không mệt, chỉ cần chuyện liên quan đến em đều làm anh vui vẻ.” Tư Mộ Hàn hơi cúi người, thân mật cụng đầu vào trán cô.
Anh chỉ nói theo cảm xúc chân thật trong trong lòng, không hề nói lời ngon ngọt.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn đỏ mặt, đấm nhẹ vào người anh.
Anh túm lấy nắm tay cô, khẽ cười, làm tư thế muốn hôn cô.
Cô bỗng nhớ tới một chuyện, nghiêm mặt, giơ tay tay ngăn nụ hôn của anh lại.
“Đợi đã.”
“Hửm?”
“Anh đã ăn tối chưa?”
“…”
Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn vẻ mặt của anh