Lúc này, cô nghe thấy phòng bếp vang lên tiếng nước chảy nên không lướt facebook nữa, xoay người đi vào phòng bếp.
Tư Mộ Hàn ăn xong bữa tối rồi, đang thu dọn chén đĩa của mình.
Anh hơi khom người, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, rõ ràng vẻ mặt không có nhiều thay đổi, nhưng khí chất toàn thân lại vô cùng trầm tĩnh, lộ ra chút vẻ dịu dàng khó diễn tả.
Nguyễn Tri Hạ đi tới, ôm anh từ phía sau.
Tư Mộ Hàn sửng sốt, vặn vòi nước nhỏ lại, khẽ nghiêng đầu: “Sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ khẽ khàng ghé tai thì thầm một câu vào tai Tư Mộ Hàn.
Cô nói xong cũng nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Tư Mộ Hàn chờ phản ứng của anh, nhưng Tư Mộ Hàn lại không nói lời nào, mãi đến tận khi… cô phát hiện lỗ tai của anh hơi ửng hồng.
Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt kinh ngạc sờ sờ tai anh: “Anh xấu hổ à?”
Tư Mộ Hàn nắm chặt tay Nguyễn Tri Hạ, xoay người lại nhìn cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Đừng nghịch.”
“Xấu hổ còn không thừa nhận.” Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng thầm thì, sau đó lại nói: “Đưa Hạ Hạ về đi, em đã không gặp con bé cả ngày nay rồi.”
Đã một ngày không nhìn thấy con bé, cô rất nhớ Tư Nguyễn.
“Ngày mai hẵng đi.”
“Ngày mai… A!”
Tư Mộ Hàn đột nhiên bế ngang cô lên, Nguyễn Tri Hạ không hề chuẩn bị, kinh ngạc kêu lên.
“Anh thả em xuống.”
“Đi dạo cả ngày em cũng mệt rồi, anh bế em đi lên.”
“Em không mệt, em vẫn có thể đi đón Hạ Hạ được.”
“Em mệt rồi, hôm nay chúng ta sẽ