Cố Tri Dân trả lời với vẻ mặt không đổi: “Đêm qua không phải uống say quá sao? Về phòng tắm bị té ở bồn tắm.”
Lúc anh nói chuyện, ánh mắt anh mập mờ liếc nhìn về hướng Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ với vẻ mặt vô cảm nhìn anh, tỏ vẻ như không có chuyện gì và tiếp tục phần ăn sáng của mình.
Phó Đình Tây gật gật đầu rồi vỗ vỗ vai của anh, lên tiếng nói đầy ẩn ý: “Lớn tuổi rồi, cẩn thận chút, không chịu được té ngã đâu.”
Cố Tri Dân gạt tay Phó Đình Tây ra rồi nói: “Cút.”
Phó Đình Tây bình thản buông tay ra, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy thắc mắc: đêm qua là do anh đưa Cố Tri Dân về phòng, anh uống say đến không còn biết gì thì làm sao có thể tự bò dậy mà đi tắm được.
Ngay lúc cả nhóm người chuẩn bị ăn sáng xong thì Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn mới khoan thai xuất hiện.
“Đình Kiên, dậy sớm vậy?” Cố Tri Dân cười đầy ẩn ý nói.
Phía bên kia, Thẩm Lệ cũng nhìn lướt qua Nguyễn Tri Hạ rồi nhỏ giọng nói: “Thức dậy sớm quá ta.”
Nguyễn Tri Hạ nghe ra được giọng châm chọc của Thẩm Lệ, cô có chút ngượng ngùng nhìn Thẩm Lệ và nói: “Được rồi mà, ăn sáng đi.”
“Được rồi.”
Thẩm Lệ đã ăn xong, cô kể chuyện cô phải quay về làm việc với Nguyễn Tri Hạ.
“Chị quản lý mới sáng sớm đã gọi điện cho tớ, bắt tớ trễ nhất tối mai phải về thành phố Hà Dương.”
Nguyễn Tri Hạ nghe xong, suy nghĩ lúc rồi nghiêm túc nói: “Ở đây và Hà Dương có chênh lệch múi giờ, chúng ta ở đây đang sáng sớm thì là rạng sáng ở Hà Dương, quản lý của cậu đúng là khó thật.”
“Nghe cậu nói