Thẩm Lệ nhắm hai mắt lại, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, máy bay đột nhiên rung mạnh, Thẩm Lệ bừng tỉnh.
Khi cô mở mắt ra phát hiện hình như mình đang dựa lên bả vai của Cố Tri Dân, cánh tay cũng bị anh nắm chặt.
“Buông tay.” Thẩm Lệ mặt không cảm xúc nhìn anh.
Sau một lúc, máy bay lại lắc lư, còn rung mạnh hơn lúc trước, Thẩm Lệ hầu như ngồi không vững.
Cô thay đổi sắc mặt, nắm ngược lại tay của Cố Tri Dân.
Bên ngoài đen kịt một màu, máy bay lại rung lắc dữ dội như vậy khiến tâm trạng Thẩm Lệ hơi hoảng.
“Không sao đâu, đừng sợ.” Cố Tri Dân nắm chặt tay cô, dáng vẻ bình tĩnh.
Thẩm Lệ lập tức yên tâm.
Cô biết loại yên tâm này là sự ỷ lại được tích lũy từ thời thơ bé cho đến nay.
Vào lúc này nữ tiếp viên hàng không đi tới, máy bay lắc lư qua lại dữ dội, cô ấy cũng không đứng vững.
“Máy bay gặp phải dòng khí lưu mạnh, có hơi rung lắc, vui lòng thắt chặt dây an toàn, sẽ ổn định lại ngay thôi…”
Cố Tri Dân gật đầu với cô ấy.
Khoảng chừng qua hai mươi phút, máy bay không còn rung lắc nữa, bay vững vàng trong màn đêm.
Thẩm Lệ cũng bình tĩnh lại, đẩy tay của Cố Tri Dân ra, kéo thảm lông đắp lên người, ngủ tiếp.
Lúc máy bay đáp xuống thành phố Hà Dương là năm giờ chiều…
Thẩm Lệ mang kính đen và khẩu trang, vừa xuống máy bay cô đã bỏ Cố Tri Dân ở tuốt đằng xa.
Cố Tri Dân ba bước thành hai, tiến lên kéo cổ tay cô lại: “Anh đưa em về.”
Anh biết Thẩm Lệ không thích lái xe, cho nên trước đó khi cô đến chắc