Thật ra anh cũng là một người có tính cách, có thủ đoạn.
Chỉ là vì cô lớn lên cùng anh, từ trước đến nay anh vẫn luôn rất tốt với cô, nên cô mới không chú ý đến điều này.
Anh vốn không làm gì có lỗi với cô.
Ánh mắt Thẩm Lệ lóe lên một vòng quyết đoán, quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Cố Tri Dân, nói từng chữ: “Tôi nói, tay của anh bẩn.”
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy đôi mắt Cố Tri Dân như nổi bão tố, giống như nuốt chửng mọi thứ.
Nhưng rất nhanh, Cố Tri Dân liền khống chế cảm xúc của mình, cười lạnh một tiếng: “Rất tốt.”
Anh nói liên tiếp ba lần: “Rất tốt.”
Thẩm Lệ không phải một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, cô biết có vài lời một khi đã nói ra thì không thể thu hồi lại được.
Cô hiểu rất rõ Cố Tri Dân, biết lời nói thế nào có lực sát thương lớn nhất.
“Đó là cách em nhìn tôi sao?” Cố Tri Dân tự giễu cười một tiếng, thần sắc thảm đạm.
Thẩm Lệ không nhận điện thoại của anh, anh muốn giải thích với cô nên đã tìm cô một ngày.
Nhưng Thẩm Lệ hiểu rất rõ anh, tận lực muốn trốn tránh anh.
Cho nên, đến tối, sau khi Tư Mộ Hàn nói rằng Nguyễn Tri Hạ được Thẩm Lệ gọi đi, anh mới tìm được cô.
Có thể tìm được thì đã sao?
Cũng không bằng không tìm được!
Anh cứ nghĩ rằng, người khác không tin anh nhưng Thẩm Lệ sẽ tin anh.
Thẩm Lệ khinh thường nói: “Đúng vậy, đó chính là cách tôi nhìn anh.”
“Anh luôn luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi đã sớm chán ghét anh, thế nhưng hai gia đình chúng ta là thế gia, mẹ Cố lại rất thương tôi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với