Lúc còn bé, bọn họ ở trong đại viện, tất cả mọi người đều gọi cô là “Tiểu Lệ.”
Cố Tri Dân lớn hơn cô hai tuổi, cũng là lúc vừa mới đi nhà trẻ, anh vẫn cho rằng tên của cô là “Tiểu Lệ” nên gọi cả tên cả họ cô “Thẩm Tiểu Lệ.”
Gọi thành quen liền không đổi miệng được, đã gọi nhiều năm như vậy.
Chỉ có anh gọi cô như vậy.
Mà anh bây giờ, gọi đầy đủ tên cô rồi.
Thẩm Lệ không quay đầu lại, khóe môi miễn cương giơ lên lại hạ xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Buông tay!”
Cố Tri Dân không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn.
Giọng nói của anh cứng ngắc, có một chút căng thẳng: “Chỉ cần bây giờ em nói, những lời vừa rồi của em chỉ là nói đùa, anh sẽ làm như không nghe thấy gì cả, làm như không có cái gì xảy ra cả.”
Thẩm Lệ không dám tin mở to mắt, khóe môi bị cắn rịn máu ra cô cũng không cảm thấy đau nhức, khắc chế ý nghĩ xúc động muốn quay đầu nhìn anh, bình tĩnh mà lạnh lùng lên tiếng: “Anh có hèn quá không?”
Trong xương mỗi người đều có một loại kiêu ngạo của riêng mình, đây là thứ sinh ra đã có.
Cố Tri Dân mặc dù tốt với cô, những cũng không phải là tốt đến nỗi có thể chạm đến giới hạn cuối cùng.
Cảm tình tốt, hẳn lẽ sẽ phát triển tốt lên, mà không phải là nhường nhịn và bỏ qua tự tôn.
Cho dù giờ phút này cô quay đầu lại, sau này phải làm thế nào đây?
Cả người Cố Tri Dân chấn động, không thể tin được đây là lời nói ra từ miệng Thẩm Lệ.
Cô bé nhỏ trong ký ức của anh kia, không chỉ là có dáng vẻ