Thẩm Lệ nói không sai, anh ta chính là không có tự trọng.
Dù trong lòng của Thẩm Lệ chưa từng có anh ta, anh ta vẫn không thể nhìn thấy người khác ra tay với cô được!
Thẩm Lệ bước ra khỏi phòng họp mới phát hiện Trình Hân và Cố Mãn Mãn đang đứng chờ ở cửa.
“Đi thôi.” Thẩm Lệ hờ hững vuốt tóc của mình, cố gắng che mất khuôn mặt bị sưng đỏ sau khi bị đánh, cô hơi nghiêng nghiêng đầu bước nhanh đi về phía trước.
Vì Trình Hân đứng ở phía xa xa đương nhiên không nhìn thấy rõ mặt của Thẩm Lệ, vóc dáng của Cố Mãn Mãn không cao, bởi vì chiều cao chênh lệch nên cũng không thấy rõ mặt của Thẩm Lệ, chẳng qua là cảm thấy Thẩm Lệ có chút kỳ quái.
“Chị Trình, bọn em đi trước đây.” Cố Mãn Mãn vẫy vẫy tay với Trình Hân liền đuổi theo Thẩm Lệ: “Chị Lệ, chị đi chậm một chút đi.”
Bước chân của Thẩm Lệ rất nhanh, Cố Mãn Mãn phải chạy chậm mới đuổi theo được.
Cô ta tưởng rằng Thẩm Lệ bị Cố Tri Dân nói mấy lời khó nghe làm cho tâm trạng không tốt nên mới đi vội vã như vậy, cô ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Thang máy đến lầu một, Thẩm Lệ vừa mới bước chân ra ngoài đã đối diện với ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ.
“Thẩm Lệ.” Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy cô, giọng nói có chút vui vẻ.
Thẩm Lệ nghiêng đầu theo bản năng không muốn để cho Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy gương mặt đang sưng đỏ của mình, nhưng cũng đã muộn rồi, hai người đối mặt với nhau, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên đã thấy rõ mặt của cô.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ trầm xuống, bước nhanh tới, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Cố Mãn Mãn vốn vẫn còn đang thắc mắc tại sao Thẩm Lệ lại như vậy, khi nhìn kỹ mặt của Thẩm Lệ liền