Đáy mắt Tiêu Văn hiện lên một vòng khinh thường, cô ta biết quan hệ giữa Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ rất tốt, hai người phụ nữ này đều là kẻ giống nhau mà thôi, không khi nào thèm nhìn thẳng vào cô ta một lần.
Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc, Tiêu Văn không thích mình, mình đối với Tiêu Văn cũng không có tình cảm gì, hôm nay không biết ngọn gió nào thổi đến đây, vậy mà Tiêu Văn lại chủ động chào hỏi với cô.
Liên quan tới chuyện này, Tiêu Văn cũng hết sức rõ ràng.
Tiêu Văn câu môi cười một tiếng, một bộ dạng khiêm tốn nói: “Tôi rất may mắn khi có thể hợp tác với biên kịch Hạ, xin cô giúp đỡ nhiều hơn.”
Xem thường cô ta thì có như thế nào? Không phải cô ta còn có thể quay bộ phim của Nguyễn Tri Hạ à.
Cô ta nói xong liền muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được trên mặt của Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng để cô ta thất vọng chính là Nguyễn Tri Hạ chỉ lườm cô ta một cái, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vậy à?”
Sau đó liền rời đi.
Tiêu Văn tức giận đứng đó dậm chân tại chỗ.
Có cái gì mà đắc ý, bất quá cũng chỉ gả cho người tốt hơn cô ta mà thôi, may mắn viết mấy bộ phim nổi nổi, nếu như không có Tư Mộ Hàn thì Nguyễn Tri Hạ là cái thá gì?
Tiêu Văn vừa nghĩ như thế, trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Bây giờ cô ta đã có quan hệ dính dáng đến Cố Tri Dân, sau này cũng là lúc mà có ta nên bay lên cao.
Lúc Nguyễn Tri Hạ đối mặt với Tiêu Văn vẫn còn vẻ bình tĩnh, nhưng khi xoay người, trên mặt toàn là sự tức giận.
Cô cũng