Thẩm Lệ theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí của Cố Tri Dân, phát hiện nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của Cố Tri Dân nữa.
Có lẽ… chỉ là vừa vặn đi ngang qua mà thôi.
…
Lúc hoạt động kết thúc là vào giữa trưa.
Thẩm Lệ trở lại phòng nghỉ, cũng không cần nghỉ ngơi chút nào liền quay đầu nói với Cố Mãn Mãn: “Dọn đồ đạc rồi đi thôi.
”
“Nhanh như vậy đã đi à?” Cố Mãn Mãn nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lệ cũng không giải thích nhiều, chỉ là hối thúc: “Nhanh lên đi.
”
Nhưng cô và Cố Mãn Mãn vừa mới bước ra đã đối diện với nhân nhân viên công tác phía tổ chức hoạt động, người ta đến tìm cô.
“Cô Thẩm, trưa nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
” Có lẽ là cảm thấy để cho Thẩm Lệ đứng trong gió lạnh cho tới giữa trưa nên trong lòng có chút băn khoăn, giọng nói của nhân viên công tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Cố Mãn Mãn hiểu được có lẽ Thẩm Lệ đã sớm đoán được sẽ có một buổi tiệc như thế này, cho nên mới thúc giục cô ta đi.
Thẩm Lệ đứng trong gió lạnh tới trưa còn phải tham gia một bữa tiệc, cũng quá cực khổ rồi.
Cố Mãn Mãn muốn mở miệng từ chối lại nhớ đến trước đó Thẩm Lệ không cho cô ta nói lung tung, cũng không há mồm nữa, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ thu hết phản ứng của Cố Mãn Mãn trong đáy mắt, cảm thấy có chút buồn cười, giọng nói nghiêm túc trả lời với nhân viên công tác: “Được rồi.
”
cô đáp ứng dứt khoát như vậy dẫn đến ánh mắt ngạc nhiên của Cố Mãn Mãn.
Đam Mỹ Sắc
“Chúng tôi đã sắp xếp xe xong rồi, đang chờ ở dưới lầu.
” Nhân viên công tác không ngờ Thẩm Lệ lại dễ nói chuyện như vậy, nụ