Lúc đi đến trước chiếc xe, một đôi nam nữ đi ở phía đối diện cô.
cô liền đứng ở một bên chờ bọn họ đi qua trước.
Lúc bọn họ đi đến trước mặt Thẩm Lệ, hai người xô đẩy rùm beng cả lên.
Thẩm Lệ nhíu nhíu mày, lại lùi về sau một bước.
Thẩm Lệ lui về phía sau, đôi nam nữ này liền đánh về phía trước, vừa đánh còn vừa cãi nhau.
“Con mẹ nó, cô dám kéo tóc của ông đây.
”
“Là do em không đủ tốt với anh hay sao? Cô ta có chỗ nào mà hơn em hả, anh nói đi.
”
“Cô có phiền hay không hả, tôi cũng đã nói chia tay rồi.
”
Sức lực của nam nữ cách xa nhau, người phụ nữ rất nhanh liền yếu thế hơn, bị người đàn ông hung hăng đánh mấy bàn tay.
Cho dù có đánh máy bàn tay thì người phụ nữ vẫn khăng khăng nắm lấy tay của người đàn ông, đau khổ hỏi hắn ta: “Không phải là anh đã nói cả đời này đều cùng với em sao?”
“Tôi phiền chết, phiền sắp chết rồi.
Nếu như tôi ở bên cạnh cô cả một đời, mẹ kiếp, không phải là đầu óc của tôi có vấn đề à.
”
Người đàn ông không hề lưu tình chút nào mà giật tay của cô ta ra khỏi người mình.
Mắt thấy đôi nam nữ này càng đánh càng hung hăng, Cố Mãn Mãn chạy tới đưa tay che chở trước mặt của Thẩm Lệ: “Chị Lệ, chị mau bước lên xe đi.
”
Thẩm Lệ gật đầu, giọng nói có chút buồn vô cớ: “Ừ, em đi gọi bảo vệ đi.
”
Đã từng yêu nhau nhiều như thế nào, về sau lại ghét nhau như thế nào.
Cô và Cố Tri Dân không phải cũng kéo đến tình cảnh như bây giờ hay sao.
Chỉ có điều tất cả những thứ này đều là do cô tạo ra mà thôi.
Thẩm Lệ quay người muốn đi, người đàn ông kia đột