“Được, sao lại không được chứ!” Trong tay Cố Tri Dân cầm ly rượu vang, đứa tới bên miệng nhấp một ngụm.
Cố Mãn Mãn cảm thấy hai người này nói chuyện mùi thuốc súng rất nặng, sợ bị vạ lây, nên yên tĩnh ngồi một bên làm chim cút.
“Vậy anh còn phí lời làm gì?” Thẩm Lệ không chút cảm xúc liếc Cố Tri Dân, lời nói ra cũng không chút khách sáo.
“Đó còn không phải vì em chịu nghe tôi phí lời sao?” Giọng điệu Cố Tri Dân nghe không chút gợn sóng, làm người ta khó để phán đoán anh có tức giận hay không.
Thẩm Lệ: “…”
Nhất thời cảm thấy không có lời nào để nói.
Tiêu Văn mặc dù bị người khác mời rượu cầm chân, nhưng lại luôn chú ý với tình huống bên phía Cố Tri Dân.
Thấy Cố Tri Dân chạy tới bên Thẩm Lệ, tức giận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn phải treo nụ cười.
“Tôi tìm Tri Dân có chút việc, xin phép trước.”
Tiêu Văn tránh khỏi người mời rượu, đi về phía Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.
“Cô Thẩm, sao không tới cùng uống rượu?” Tiêu Văn liếc mắt ly nước đặt trước mặt Thẩm Lệ: “Ngày như hôm nay, sao có thể uống nước, đương nhiên phải uống rượu rồi.”
Cô ta nói xong, gọi nhân viên phục vụ, chỉ chỉ Thẩm Lệ: “Đổi ly rượu cho cô Thẩm.”
Lúc nhân viên phục vụ giơ tay tới, Cố Mãn Mãn đã giơ tay giữ ly nước của Thẩm Lệ trước: “Thân thể chị Tiểu Lệ không thoải mái, cô nhìn thấy chị ấy cũng cảm rồi, cảm uống rượu cái gì?”
Tiêu Văn vốn là tới gây sự, nhưng Thẩm Lệ không lên tiếng, người đại diện lại lên tiếng trước.
Nhưng, khác biệt không lớn.
“Vậy sao? Cô Thẩm bị cảm rồi?” Tiêu Văn sắc mặt thân thiết nói: “Vậy thì uống ít một chút đi.”
Nói rồi, bèn ra hiệu nhân viên phục vụ sau lưng bưng ly rượu ít một chút cho Thẩm Lệ.
Nhân viên phục vụ đặt ly rượu xuống, Tiêu Văn mỉm cười nhìn Thẩm Lệ: “Cô Thẩm, cho chút