Nhiều người như vậy ở đây đang xem, Tiêu Văn nhìn phản ứng của Thẩm Lệ, cũng cho rằng Thẩm Lệ muốn uống ly rượu này.
Nhưng một khắc sau, Thẩm Lệ lại nhàn nhã mở miệng: “Cô kêu tôi cho mặt mũi? Cho ai mặt mũi? Cho cô sao? Cô là ai?”
Câu này vừa nói ra, mấy minh tinh bên cạnh còn đang nhỏ giọng bàn tán lập tức yên tĩnh lại, thở mạnh cũng không dám nhìn tình huống bên này.
Sắc mặt Tiêu Văn cũng thay đổi mấy lượt, cô ta thế nào cũng không ngờ tới Thẩm Lệ không chỉ không cho cô ta mặt mũi, còn muốn cô ta không thể xuống đài.
Tiêu Văn gần đây có thể nói là chạm tay có thể bỏng trong giới giải trí, rất nhiều người ghét cô ta, dẫn tới cô ta ngày càng kiêu ngạo, ngày càng không để Thẩm Lệ trong mắt.
Cho rằng bây giờ Thẩm Lệ xuống dốc rồi, chỉ là một nghệ sĩ nhỏ có thể tiện tay cầm nặn.
Lại quên mất, Thẩm Lệ trong giới giải trí, là người có tiếng kiêu ngạo, không phải loại nuốt xuống cục tức này.
Cố Mãn Mãn ở một bên nhìn máu sôi sục, hai mắt phát sáng, không hổ là thần tượng của cô.
Tiêu Văn dưới sự chú ý của nhiều người như vậy, có cảm giác như cực kỳ bất an, những người này nhất định đang âm thầm chê cười cô ta, cho dù là bạn gái của Cố Tri Dân thì thế nào, một nữ minh tinh tùy tiện trong công ty cũng dám không cho cô ta mặt mũi.
Cố Tri Dân ngồi bên cạnh Thẩm Lệ, hoàn toàn không có ý giúp đỡ Tiêu Văn.
Tiêu Văn cắn răng, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Cô Thẩm nói gì vậy, tôi chỉ là muốn uống một ly rượu với cô mà thôi.”
“Tại sao muốn uống rượu với tôi, là muốn cảm ơn tôi đem tất cả tài nguyên trong tay cho cô sao?” Thẩm Lệ phì cười: “Vậy cô lầm rồi, tôi bằng lòng hai tay dâng tài nguyên trong tay, đó là nhìn mặt mũi của giám đốc Cố.”
Thẩm Lệ nói, đẩy ly rượu trước mặt tới phía trước Cố Tri Dân,