Cố Tri Dân mang theo nón bảo hộ và khẩu trang, đầu lại cúi xuống rất thấp khiến Thẩm Lệ không nhìn thấy mặt của anh ta, chỉ nghe thấy anh ta buồn buồn lên tiếng nói ra: “Điện thoại ở trong phòng…”
“Sợ chết như thế à? Lúc chạy đi điện thoại cũng không kịp cầm theo?”
Thẩm Lệ vừa nói xong, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Chờ một chút, bộ quần áo này của anh là từ đâu tới, còn có cả mùi khói trên người anh nữa.”
Cố Tri Dân: “Đương nhiên là chú nhân viên chữa cháy cho anh…”
“Không phải lửa cháy từ chính phòng của anh ra đấy chứ?” Thẩm Lệ mở to hai mắt nhìn Cố Tri Dân, hỏi dò: “Anh nấu cơm liền đem phòng của mình đốt à?”
Cố Tri Dân đem đầu lắc giống như trống lắc: “Không phải anh, em đừng có mà nói lung tung, đừng nói xấu anh.”
Anh ta càng phủ nhận thì lại càng nói rõ anh ta đang chột dạ.
Càng nói rõ bị cô ấy đoán trúng.
Thẩm Lệ nhất thời lại có chút không biết là nên chế giễu anh ta trước hay là nên quan tâm anh ta trước.
Ánh mắt của cô dừng lại trên gương mặt được cuốn kín mít của anh ta, hỏi: “Anh đem mặt mình bịt kín như thế, không phải là bị hủy dung rồi chứ?”
Cố Tri Dân dở khóc dở cười: “Thẩm Lệ, em cũng đã từng đóng phim có cảnh bị cháy rồi mà, nếu mặt của anh bị đốt cháy thì anh còn có thể đứng ở trước mặt em nói chuyện cùng em như thế này được sao? IQ của em đến cùng là bao nhiêu vậy?”
Thẩm Lệ vốn là quan tâm anh ta không nghĩ rằng còn bị anh ta oán giận, cười lạnh một tiếng: “Vậy thì anh đem chính mình che kín mít lại như thế để làm gì? Sợ bị người ta biết là anh nấu cơm mà cháy cả nhà à, mới khiến cho nhiều chủ nhà ở trong chung cư này chạy ra ngoài chịu lạnh lâu như vậy, sau đó bị đánh?”
Mặc