Thẩm Lệ không ngờ vừa rồi bịa ra một lý do mà người bảo vệ này vẫn còn nhớ rõ.
Đối mặt với vẻ mặt ân cần hỏi thăm của bảo vệ, Thẩm Lệ chỉ có thể kiên trì gật đầu: “Vẫn rất tốt.”
Lúc cô ấy nói lời này còn như có như không nhìn Cố Tri Dân một chút.
Bảo vệ tin là thật: “Vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Lệ: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Cô không nuôi chó, chuyện này Cố Tri Dân rõ ràng nhất, cho nên vừa rồi lúc bảo vệ nhắc đến con chó, cô cũng cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ cũng không chờ lâu, trực tiếp tiến vào thang máy.
Về đến phòng, Thẩm Lệ mới thở dài một hơi.
May mắn vừa rồi tên chó má Cố Tri Dân kia giả vờ là nhân viên chữa cháy không có lên tiếng.
Cô ấy vừa ngồi xuống rót cho chính mình được ly nước thì Nguyễn Tri Hạ liền gọi điện thoại tới.
“Tiểu Lệ, tớ vừa xem tin tức nghe nói chung cư của bọn cậu bị cháy, cậu không sao chứ?”
Thẩm Lệ cảm thán một chút, hiện tại tốc độ của những ký giả này thật đúng là nhanh mà.
“Không sao đâu, lửa đã được dập tắt rồi.”
“Vậy là tốt rồi, món thịt kho tàu cậu làm có thành công không?”
“Không, lần sau cậu tới nhà dạy tớ làm nha…”
Thẩm Lệ khó có khi dùng giọng điệu nũng nịu như vậy khiến Nguyễn Tri Hạ “Phốc phốc” một tiếng cười ra tiếng: “Cô Thẩm này, hãy kìm ném một chút, đừng như vậy.”
“Tớ làm sao!”
“Ngự tỷ