Hôm sau.
Lúc Cố Tri Dân ngủ dậy, phát hiện phòng khách yên lặng, không có một một bóng người.
Mặc dù còn chưa đi xem phòng ngủ chính, nhưng anh biết Thẩm Lệ đã ra ngoài rồi.
Đây là trực giác của anh ta.
Cố Tri Dân đến phòng bếp làm một vòng, hâm nóng cho mình một cốc sữa, vừa uống vừa đi về phía phòng ngủ chính.
Nhìn quanh phòng ngủ chính một vòng, phát hiện thiếu một vali hành lý.
Trước đây anh ta nói qua với Thẩm Lệ sẽ trả lại cô toàn bộ tài nguyên của cô, nhưng chuyện này đến giờ vẫn chưa thực hiện.
Thẩm Lệ mấy ngày nay chắc là không có thông báo.
Sáng sớm như vậy mang theo vali đi đâu rồi?
……
Cố Mãn Mãn ngồi trên ghế sofa, mặc bộ quần áo ngủ chú vịt nhỏ, đầu tóc rối bời như ổ gà.
Cô ngỡ ngàng nhìn Thẩm Lệ đang đi lại quan sát phòng của mình: “Chị Tiểu Lệ, chị đang làm gì vậy?”
Thẩm Lệ quay người, ngồi bên cạnh Cố Mãn Mãn, nắm chặt tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mãn Mãn, chị đến làm ấm chăn cho em, có vui không?”
Cố Mãn Mãn bị doạ cho run rẩy: “Chị Tiểu Lệ, chị… sao vậy? Chị đừng như vậy, em sợ…”
Thẩm Lệ nhìn Cố Mãn Mãn sợ như vậy, tâm trạng có chút phức tạp.
Cô buông tay Cố Mãn Mãn, dựa vào phía sau, uể oải mở miệng: “Chị chỉ muốn đến ở cùng em mấy ngày mà thôi.”
Vẫn là chị Tiểu Lệ hơi lạnh lùng, cao ngạo như bình thường.
Cố Mãn Mãn hiếu kì hỏi: “Nhà của chị sao vậy?”
“Nhà của chị có một con chó đang ở, không thích hợp cho người ở.
Cho nên trước khi