“Tôi nói chuyện với chủ tử nhà cô thì liên quan gì đến cô?” Quý Vãn Thư bị Cố Mãn Mãn nói như vậy, trên mặt càng không nhịn nổi, ngữ khí cũng không còn thong dong như vừa rồi.
“Thời đại nào rồi mà còn chủ với chả tử, cô xuyên không từ nhà Thanh tới à?” Cố Mãn Mãn nói xong còn nhỏ giọng nói thầm với Thẩm Lệ: “Cô này không phải bị bệnh chứ?”
“Cô…” Sắc mặt Quý Vãn Thư lập tức vừa xanh vừa tím, lại không tìm được lời nào để đáp trả nên đứng đó càng thêm lúng túng, xấu hổ.
Thật ra Thẩm Lệ cũng cảm thấy Quý Vãn Thư có bệnh, nhưng nói ra thì cô sẽ là người mắng người trước, như vậy không hay.
Nếu Cố Mãn Mãn đã nói ra thì cô vẫn nên kết thúc chủ đề.
Thẩm Lệ tiến lên nửa bước, nhìn thẳng Quý Vãn Thư, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Quý Vãn Thư, không phải cô luôn cảm thấy mình là người rất có phong cách sao? Nếu đã như vậy thì cô cảm thấy tôi có chuyện gì đắc tội cô, có lỗi với cô thì cô có thể đường đường chính chính nói ra, ngấm ngầm hại người kiểu này thật không phóng khoáng chút nào.”
Thẩm Lệ đột nhiên nghiêng người về phía trước, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được nói bên tai cô ta: “Không được mấy người đàn ông để ý.”
Quý Vãn Thư lập tức trừng to mắt: “Cô đang nói linh tinh gì đấy, tôi nghe không hiểu gì cả.”
Thẩm Lệ đến gần cô ta như vậy, thấy mắt cô loé lên nhìn về phía sau mình thì cô ta đột nhiên quay đầu, thấy Cố Tri Dân không biết đã tới từ bao giờ.
Cố Tri Dân đứng ở nơi không xa, bên cạnh anh còn có Tiêu Văn.
Cũng không biết đã đứng đó nghe bao lâu.
“Tri Dân.” Quý Vãn Thư vui