Thẩm Lệ vừa nói vừa bước nhanh, Cố Mãn Mãn bước không kịp, phải chạy lên, nhỏ giọng: “Nhưng vừa rồi nghe chị và Qúy Vãn Thư nói chuyện, hai người hình như đã sớm quen biết nhau rồi.”
Thẩm Lệ dừng bước, nghiêm túc suy nghĩ lại, cuối cùng đáp: “Tính lại, cũng đã quen biết nhiều năm rồi.”
“Quen biết nhau bằng cách nào thế?” Cố Mãn Mãn vòng lên phía trước.
Thẩm Lệ dựa vào vách thang máy, ngước lên nhìn đèn, tự nhẩm: “Hai mươi năm trôi thật nhanh, cô ta và anh họ của em là bạn học từ nhỏ.”
Lúc nhỏ, Cố Tri Dân thích chơi với cô, nhưng Qúy Vãn Thư lại thích chơi với Cố Tri Dân, vì vậy từ khi còn nhỏ cô đã sớm quen biết Qúy Vãn Thư rồi.
Có điều, cô và Qúy Vãn Thư luôn đối đầu với nhau.
Qúy Vãn Thư không thích cô, cô cũng không thích vẻ giả vờ thanh cao của Qúy Vãn Thư.
Cả hai đều nhìn nhau không thuận mắt.
Cố Mãn Mãn mở to mắt ngạc nhiên: “Là bạn học lúc nhỏ? Ý của chị là, bọn họ là hoc sinh trung học cơ sở hay bạn cùng lớp?”
“Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp trung học, còn cùng nhau đi du học.” Thẩm Lệ nói xong, khóe môi lộ ra một nụ cười châm biếm.
Cố Mãn Mãn nhìn biểu hiện của cô, trong lòng có một chút hoài nghi, lúc này thang máy lại đúng lúc tới nơi ở của họ.
Thẩm Lệ ra ngoài trước, Cố Mãn Mãn đi theo phía sau, giúp cô gọi nhân viên giặt ủi của khách sạn, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm, sau đó rời đi.
Trong sảnh khách sạn.
Qúy Vãn Thư làm ra vẻ hoài nghi nhìn Tiêu Văn, hỏi Cố Tri Dân: “Vị này là…”
Chuyện giữa Cố Tri Dân và Tiêu Văn, nổi tiếng khắp các trang mạng, cô ta đương nhiên biết.
Nhưng cô ta không bao giờ tin rằng Cố Tri Dân sẽ ở bên người phụ nữ như Tiêu Văn.
“Tôi là bạn gái của Cố Tri Dân.” Tiêu Văn nói xong, khoác lấy cánh tay của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân khẽ cau mày, rút cánh tay khỏi tay Tiêu Văn, nhưng