Thẩm Lệ nhìn về phía đạo diễn một cái, có lẽ đạo diễn cũng đang để ý tới phản ứng của cô nên thấy Thẩm Lệ nhìn qua liền trực tiếp lên tiếng nói ra: “Đã xin phép qua Tổng giám đốc Đào rồi.”
Đạo diễn nói xong, lại vung tay lên: “Tiếp tục.”
Trong quá trình quay chương trình bị gián đoạn một hai lần cũng không phải vấn đề gì lớn.
Mặc dù cô và Đào Triển Minh không có gì nhưng cho dù nói thế nào thì chuyện này cũng nên để cô biết một chút nhưng e-kip chương trình lại hoàn toàn không nói gì với cô.
Thẩm Lệ mím môi, nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, khoanh hai tay lại nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Lệ Tây Tước còn đang ao ước nói với Vũ Tường ở bên cạnh: “Còn trẻ như vậy mà đã là ông chủ rồi, thật sự là tuổi trẻ tài cao mà…”
Kính Giai Nguyệt là người giỏi cổ vũ, cô ta nhìn về phía Lệ Tây Tước nói: “Các anh cũng rất ưu tú mà.”
“Không có không có…” Lệ Tây Tước vội vàng khiêm tốn khoát tay.
“Em và Tổng giám đốc Đào này quan hệ cũng không tệ nhỉ.” Giọng nói sâu kín của Cố Tri Dân vang lên, ngữ điệu chậm dần, rất ung dung, nghe vào có một cảm giác ý tứ sâu xa.
Tư Mộ Hàn nghe vậy ngẩng đầu dò xét Cố Tri Dân một chút sau đó lập tức khẽ nhíu mày, lại cảm thấy không hay nên rủ mắt xuống lấy ly nước uống một ngụm.
Tư Mộ Hàn hỉ nộ không lộ nên người bên ngoài không dễ dàng nhìn ra tâm tình của anh đã thay đổi, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại hiểu anh rất rõ.
Nguyễn Tri Hạ che microphone đi, nhỏ giọng hỏi Tư Mộ Hàn: “Sao vậy?”
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu, ra hiệu cô nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân giống như là nam phụ độc ác trong