Bây giờ tất cả đều đã có lời giải thích hợp lý.
Cố Tri Dân nhẹ giọng cười một tiếng, nói với giọng điệu mịt mờ: “Nếu như em tin anh, anh cần thiết phải làm như thế này sao?”
“Ý của anh chính là đang đổ lỗi cho tôi?” Thẩm Lệ nâng mắt lên nhìn anh, trong đáy mắt đều là sự lạnh lùng.
Biểu cảm trên mặt của Cố Tri Dân dần dần bị nguội lạnh, trở nên cứng ngắc.
Trong căn phòng trống trải, khi mà hai người đối mặt với nhau lạnh lùng như thế này, càng có vẻ quạnh quẽ trống rỗng hơn.
Sau một khoảng im lặng tĩnh mịch, dường như là Cố Tri Dân nói ra một câu từ trong kẽ răng: “Tiểu Lệ, em có trái tim không hả?”
Thẩm Lệ nhìn thấy được sự tổn thương ở trong mắt của Cố Tri Dân.
Rõ ràng như vậy.
Cô né tránh ánh mắt, không nhìn vào ánh mắt của anh.
Nhưng Cố Tri Dân lại không có ý định bỏ qua cho cô.
“Tại sao chúng ta lại trở thành như thế này chứ? Em nói cho anh biết đi, tại sao lại trở thành bộ dạng như ngày hôm nay?” Cố Tri Dân chất vấn, từng câu từng chữ đánh vào trong tim của Thẩm Lệ.
Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên.
Cố Tri Dân biết tính tình của Thẩm Lệ không tốt, nhưng cái đó đối với anh mà nói cũng chỉ là chút tính tình nhỏ của mấy cô gái mà thôi, không có gì to lớn.
Nhưng mà anh không ngờ tới sẽ có một ngày như vậy, Thẩm Lệ đã mất đi sự tin tưởng đối với anh.
Không phải là dần dần mới phát hiện, mà là đột nhiên có một ngày phát hiện ra chuyện này.
Cho đến ngày hôm nay,