“Cũng đúng, tuy rằng Tiêu Văn không biết xấu hổ, nhưng những tên đàn ông chó chết đó càng không biết xấu hổ, nhưng đúng là đang mắng Tiêu Văn không biết xấu hổ.” Mặc dù Cố Mãn Mãn ghét Tiêu Văn, nhưng cũng phải biết phân biệt đúng sai.
Cố Mãn Mãn thấy Thẩm Lệ không có hứng thú thảo luận chuyện này thì nghĩ tới một chuyện khác: “Em thấy anh họ mua tin tức.”
Nhắc tới Cố Tri Dân, Thẩm Lệ nhớ tới những chuyện ngu ngốc Cố Tri Dân làm trước đó, cô không nhịn được cười nói: “Được rồi, nói chuyện chính đi.”
“Được –” Cố Mãn Mãn cố ý kéo dài giọng nói mang theo mùi vị trêu chọc.
Thẩm Lệ nhấc mắt lên nhìn với Cố Mãn Mãn với ánh mắt “Em tự hiểu đi” thì Cố Mãn Mãn lập tức thành thật: “Được rồi, chúng ta nói về chuyện chấm dứt hợp đồng, và phương hướng phát triển trong tương lai, mấy ngày nay em có lập kế hoạch…”
“Em còn làm chuyện này sao?” Đáy mắt Thẩm Lệ hiện lên ý cười.
Vừa rồi Cố Mãn Mãn còn tràn đầy tự tin, lúc này nghe thấy Thẩm Lệ cười như thế thì lại có chút xấu hổ: “Em còn thiếu kinh nghiệm, có lẽ lập kế hoạch vẫn chưa được hoàn thiện lắm…”
“Bớt nói nhảm, lấy ra cho chị xem.” Thẩm Lệ thúc giục cô ta.
Cố Mãn Mãn lấy kế hoạch của mình ra đưa cho Thẩm Lệ, một bản rất dày được làm kỹ càng và nghiêm túc, nhìn ra được đã tốn nhiều thời gian và công sức.
Giống như Cố Mãn Mãn nói, nghề người đại diện này đúng là không có kinh nghiệm gì, mặc dù cô ta là người mới, nhưng thái độ lại nghiêm túc, mọi việc đều lấy ý kiến Thẩm Lệ là chính.
Ngoại trừ không được khôn khéo thì Cố Mãn Mãn đúng là rất hợp ý với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ xem cẩn thận, nhìn thật lâu mới nói: “Em làm không tệ.”
Cố Mãn Mãn rõ ràng thở dài nhẹ nhõm: “Thật ra cũng không sao, chị Lệ, chị