Thẩm Lệ khó hiểu: “Cái gì?”
“Sau này ở nhà chị, anh họ em chắc chắn đứng cuối của chuỗi thức ăn.” Cố Mãn Mãn nói, còn chỉ xuống mặt đất.
“Nói bậy gì đó, chữ bát còn chưa cong lên, đi ra ngoài ăn cơm.” Đã tới giờ cơm chiều rồi, Thẩm Lệ đứng dậy, chuẩn bị đưa Cố Mãn Mãn ra ngoài ăn cơm.
“Ăn bữa tiệc lớn, em đã ăn cơm hộp mấy ngày rồi.”
Thẩm Lệ nghe vậy, kinh ngạc hỏi: “Anh họ em không cho em tiền sinh hoạt sao? Sao mỗi ngày phải ăn cơm hộp?”
“Em đang xây dựng sự nghiệp, dù sao cũng không thể dựa vào ông anh họ tiếp tế được, em muốn dựa vào bản lĩnh của mình.” Nếu cô ta vẫn luôn dựa vào Cố Tri Dân, sợ là mãi mãi không không đứng dậy tự lập được.
“Có chí lớn, sau khi chấm dứt hợp đồng thì tăng tiền lương cho em.” Thẩm Lệ cao hơn Cố Mãn Mãn, đưa tay ôm Cố Mãn Mãn vào lòng, vẻ mặt vui mừng nói.
Sau khi Thẩm Lệ tự thành lập phòng làm việc, tự mình làm bà chủ, tất cả chi tiêu và thu nhập đều là của cô, cần tự chịu trách nhiệm lời lỗ.
Đương nhiên Cố Mãn Mãn phát tiền lương nhiều hay ít cũng do cô quyết định.
Cố Mãn Mãn ôm chặt Thẩm Lệ: “Chị Lệ, em sẽ đi theo chị lăn lộn, chị yên tâm, em ăn lộc của vua thì nhất định chịu trách nhiệm…”
“Đừng tiết kiệm, lấp đầy bụng trước đi.” Thẩm Lệ kéo Cố Mãn Mãn ra ngoài.
Hai người vừa đi tới cửa, điện thoại của Cố Mãn Mãn vang lên.
“Ta trước tiếp cái điện thoại.” Cố Mãn Mãn lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy số điện thoại