Hồi nãy cô cứ nói chuyện với Đào Triển Minh, gạt Thẩm Lệ sang một bên, cô đã có chút ngại rồi, Thẩm Lệ bây giờ lại bảo cô nói chuyện đi đừng quan tâm cô.
Chắc không phải giận rồi chứ?
“Chị Tiểu Lệ…”
Cố Mãn Mãn nhỏ tiếng kêu Thẩm Lệ, Thẩm Lệ vừa nhìn biểu cảm của cô là liền biết cô đang nghĩ gì, bèn sáp đến bên tai Cố Mãn Mãn, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, thì thầm nói với cô.
“Trò chuyện với ông chủ Đào đi, nói không chừng sau này anh ta sẽ trở thành kim chủ daddy của chúng ta thì sao, em xem sau này đây chính là studio riêng của chúng ta rồi, cũng không thể cứ mong đợi vào anh họ em đúng không?”
Cố Mãn Mãn muốn làm nghiệp lớn vừa nghe vậy, lập tức ngồi thẳng sống lưng, dấy lên tinh thần, còn rất trịnh trọng mà gật đầu.
Cô cảm thấy Thẩm Lệ nói quá là có lý rồi.
Một người quản lý ưu tú, nhất định phải có mạng lưới quan hệ chắc chắn.
Mà kim chủ daddy có thực lực như Đào Triển Minh, là nhất định phải lôi kéo cho tốt.
Cố Mãn Mãn lại ngồi về bên cạnh Đào Triển Minh, tiếp tục trò chuyện với Đào Triển Minh.
Cố Mãn Mãn nhìn mặt của Đào Triển Minh, cảm thấy ông Tổng giám đốc Đào này có vẻ ngoài thật sự rất soái.
Sau đó có chút không nhớ ra đã trò chuyện đến đâu rồi nữa.
“Hồi nãy chúng ta nói đến đâu rồi?” Cô hỏi.
“Em nói đến công việc.” Ngón tay Đào Triển Minh gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái: “Cô Thẩm nói năng lực làm việc