“Khụ…”
Thẩm Lệ vì để nhịn cười mà khụ một tiếng.
Con bé Cố Mãn Mãn thật thà này, cô nói sau này Đào Triển Minh sẽ trở thành kim chủ daddy gì đó, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nói để dụ Cố Mãn Mãn qua đó trò chuyện với Đào Triển Minh.
Nhưng không ngờ Cố Mãn Mãn lại coi là thật rồi.
Đào Triển Minh là một tên gian thương, còn là gian thương rất lý trí.
Anh ta không phải loại người vì tư tình trai gái mà không màng đến nguyên tắc, cho dù sau này anh ta và Cố Mãn Mãn ở bên nhau rồi, cũng không thể cứ nể mặt Cố Mãn Mãn mà đầu tư hay tài trợ cho bộ phim của Thẩm Lệ được.
Anh ta chỉ xuất phát từ lợi ích thực tế.
Và đây cũng là điều mà Thẩm Lệ có chút lo lắng.
Đào Triển Minh quá đỗi lý trí, Cố Mãn Mãn tuy thẳng thắn, nhưng trên tình cảm cũng là người tinh tế tỉ mỉ.
Hai người này, phải sống cùng để dần dần thích ứng a.
“Vậy em phải cố gắng rồi, tiêu chuẩn của tôi rất cao, cũng rất nghiêm khắc.”
Đây là câu trả lời của Đào Triển Minh.
Quả nhiên, như Thẩm Lệ nghĩ.
“Tôi sẽ cố gắng.” Cố Mãn Mãn vui vẻ nói.
Đào Triển Minh cũng cười, sau đó như sơ ý mà nói: “Hồi nãy nghe em và cô Thẩm nói đến chuyện hôn phu của em, hôn phu của em là người như thế nào?”