“Cũng chưa chắc.” Thẩm Lệ cũng cười như không cười nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Giang Vũ Thừa dần nhạt đi: “Thẩm Lệ, chuyện này không thể nói đùa được.”
Thẩm Lệ từ chối cho ý kiến: “Ừm.”
“Đi thôi, anh mời em ăn cơm, sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài.” Giang Vũ Thừa khẽ cười một tiếng, đi qua giúp cô mở cửa xe.
Thẩm Lệ ngồi xuống.
Lúc cô thắt dây an toàn xong thì ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đối diện có một chiếc xe đi ngang qua, cô thấy Cố Tri Dân lái xe.
Lưng Thẩm Lệ không khỏi cứng lại.
Cố Tri Dân cũng đến chỗ này.
Nhưng cô đã ngồi lên xe Giang Vũ Thừa.
Anh đã chậm một bước.
Ô tô càng lúc càng xa, Thẩm Lệ nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cố Tri Dân dừng xe trước cửa, xuống xe đi vào bên trong.
Sau đó anh biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Lệ.
Giang Vũ Thừa đưa Thẩm Lệ đến Kim Hải.
Thẩm Lệ quá quen thuộc với Kim Hải, nó y như là ngôi nhà của mình vậy.
Đang là thời gian cơm tối cho nên người tương đối nhiều, nhân viên ở bãi đỗ xe bận không chịu nổi, Giang Vũ Thừa tự mình đi đổ xe, Thẩm Lệ không chờ anh ta mà trực tiếp đi vào bên trong.
Vừa bước vào, giám đốc sảnh liền đi đến chào hỏi với Thẩm Lệ.
“Cô Thẩm Lệ, cô đến đây với tổng giám đốc Cố hả?” Giám đốc sảnh vừa nói vừa nghiêng đầu ra nhìn ở sau lưng.
“Không phải.” Giọng điệu của Thẩm Lệ có vẻ hơi lạnh lùng.
Cũng không thể trách được giám đốc sảnh lại