“Không cần đâu, chỉ là tôi không đói bụng thôi.” Thẩm Lệ miễn cưỡng dựa lên ghế sofa, bộ dạng không hứng thú cho lắm.
Giang Vũ Thừa quan sát cô một chút rồi nói: “Tinh thần của em trông có vẻ không tốt.”
Thẩm Lệ giương mắt lên: “Anh cũng giống như vậy.”
“Anh đây cũng không còn cách nào khác, chuyện mà anh còn phải xử lý nhiều lắm, chuyện làm phiền lòng cũng có rất nhiều, cho dù anh có nghĩ thoáng thì cũng sẽ không vui.”
Giang Vũ Thừa thở dài, cả người trông rất uể oải.
Thẩm Lệ cũng không muốn nói chuyện, cứ loay hoay với điện thoại, thật ra thì cô cứ lướt tới lướt lui mấy phần mềm trong điện thoại chứ cũng không có làm chuyện gì.
“Tiểu Lệ, thật ra thì…”
“Thẩm Tiểu Lệ!”
Giang Vũ Thừa cứng nhắc mở miệng liền bị Cố Tri Dân đánh gãy.
Lúc Thẩm Lệ nghe thấy âm thanh quen thuộc này thì hơi ngơ ngác một chút, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cố Tri Dân đang đứng ở phía trước bàn ăn, mặt không có biểu cảm, trong ánh mắt chính là sự giận dữ mà chỉ có người thân thiết mới có thể nhìn ra được.
Thẩm Lệ nở nụ cười, trong giọng điệu mang theo cảm giác bình thường như ngẫu nhiên gặp nhau: “Anh cũng ăn cơm ở đây hả?”
Sau khi giọng nói của cô vừa dứt, sắc mặt của Cố Tri Dân càng khó coi hơn.
Giang Vũ Thừa có ngu ngốc đến mấy thì cũng mơ hồ cảm giác được bầu không khí không thích hợp.
Giang Vũ Thừa mở miệng cười: “Tri Dân, cậu đứng đấy làm gì vậy, ngồi xuống đi.”
Có điều là anh ta cười hơi ngại ngùng.
Quả thật là chuyện lúc trước anh ta làm không tử tế cho lắm, mà lần này Thẩm Lệ nói muốn