“Ở nhà đây này, mới trở về được một lúc.
Lúc nãy mẹ dẫn Tiểu Dân Dân đi ra ngoài còn gặp con bé, con bé còn khen Tiểu Dân Dân đáng yêu.” Tần Nhân nói đến Thẩm Lệ, trong giọng nói không tự chủ mang theo ý cười.
Nghe Thẩm Lệ đã trở về nhà của mình, lo lắng trong lòng của Cố Tri Dân cũng đã thả lỏng xuống.
“Vậy là tốt rồi.” Cố Tri Dân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm tư nói chuyện phiếm với mẹ: “Lúc nãy mẹ nói Tiểu Dân Dân là ai vậy?”
Tần Nhân trả lời: “Em trai của con đó.”
“Cái gì chứ?” Cố Tri Dân im lặng một hồi lâu, sau đó mới phản ứng được: “Mẹ giấu giếm ba con mà sinh ra cặp song sinh hả?”
Giọng nói của Tần Nhân trầm xuống: “Là con chó kia đó, con đã quên rồi à.”
Nhưng mà anh suy nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng: “Tiểu Dân Dân là chữ “Dân” nào vậy mẹ?”
“Em trai của con đương nhiên là có cùng một chữ “Dân” với con rồi.” Tần Nhân nói đến con chó nhỏ thì thật sự rất vui vẻ: “Nghe lời lắm đó nha, ai nhìn thấy nó cũng khen nó đáng yêu hết.
Mẹ nói cho con biết, mẹ còn chuẩn bị dẫn nó đi ra mắt…”
“Mẹ, tín hiệu của con không tốt lắm, hẹn gặp lại.”
“Nè… Tri Dân, cái thằng nhóc thối này!”
Cố Tri Dân chống nạnh thở dài một hơi.
Người không có gì là tốt rồi.
…
Thẩm