Cố Tri Dân vẫy tay với cô, sau đó hai tay chấp lại với nhau kề ở bên tai.
Thẩm Lệ biết là anh đang hỏi cô tại sao vẫn còn chưa ngủ.
Thẩm Lệ cứ nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân trong mấy phút đồng hồ, sau đó mới xoay người cầm điện thoại.
Cố Tri Dân nhìn thấy ở phía trước cửa sổ không có ai, tưởng là Thẩm Lệ lại không thèm để ý đến anh, có chút uể oải đá một viên đá nhỏ ở gần đó.
Một giây sau, điện thoại di động đang đặt trong túi quần của anh rung lên.
Cố Tri Dân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Thẩm Lệ lại đứng ở phía trước cửa sổ một lần nữa.
Anh lấy điện thoại di động ra, trên màn hình chính là tin nhắn của Thẩm Lệ gửi cho anh, đang im ắng nằm đó.
Thẩm Lệ hỏi anh: “Anh vào bằng cách nào vậy?”
Cố Tri Dân trả lời lại: “Leo tường vào đó.”
Thẩm Lệ: “Về ngủ đi, em đi ngủ.”
Cố Tri Dân: “Được.”
Anh vốn muốn hỏi Thẩm Lệ có còn tức giận không.
Nhưng mà anh lại không dám hỏi.
Vất vả lắm Thẩm Lệ mới chịu để ý đến anh, nếu như anh hỏi nữa lại để cho Thẩm Lệ nhớ đến chuyện lúc nãy ở Kim Hải, chẳng phải là cả đời này đều tức giận không thèm để ý đến anh nữa à.
Tính tình của tiểu tổ tông này lớn lắm.
Thẩm Lệ nhận được câu trả lời thì nhìn thoáng qua ở dưới lầu, phát hiện Cố Tri Dân vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không chịu đi, vẫn còn đang