Trước đây Cố Tri Dân và Nguyễn Tri Hạ từng nói qua, Thẩm Lệ gần đây đang đòi chia tay.
Nhưng đối với sự hiểu biết của Nguyễn Tri Hạ đối với Thẩm Lệ, Cô nhất định không phải vô duyên vô cớ muốn cùng với Cố Tri Dân nói chuyện chia tay, chắc chắn là có nguyên nhân.
Nguyễn Tri Hạ thản nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ra ngoài nói.” Thẩm Lệ đắp một góc chăn cho Tư Nguyễn, đứng thẳng dậy.
Nguyễn Tri Hạ gặt đầu, đi theo Thẩm Lệ cùng nhau ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Thẩm Lệ giọng nói yếu ớt: “Chính là cảm thấy rất mệt mỏi, kể cả chuyện trước đây, hay bây giờ đang ở bên nhau, tớ đều cảm thấy rất mệt, muốn xa cách, xa nhau trái lại được tự do thoải mái.
Nguyễn Tri Hạ cau mày: “Tại sao lại có suy nghĩ như vậy?”
“Trước đây Cố Chi Dân không thích tớ, hiện tại cũng không thích mình như vậy, luôn luôn là một mình tớ, bị mắc kẹt trong mối quan hệ này, để bản thân mình thảm hại, để bản thân khó chịu.
Giọng nói của Thẩm Lệ đầy kiềm nén đau khổ: “Chỉ có một mình mình.”
“Cậu như thế nào lại cảm thấy Cố Tri Dân không thích cậu đây?” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khó hiểu, bất cứ người nào có mắt, hẳn là đều có thể nhìn ra được, Cố Tri Dân rất thích Thẩm Lệ.
Vẫn là kiểu thích muốn chết.
Thế nhưng, Thẩm Lệ rốt cuộc taị sao lại suy nghĩ như vậy?
“Chúng mình cùng nhau lớn lên, Nếu như có thể ở bên nhau, hẳn là đã sớm ở bên nhau rồi? Kết cụ hoàn tất từ lúc anh ấy bỏ tớ laị một mình băng qua đại dương, chính