Thẩm Lệ mím môi không tán thành: “Lời nói tức giận của em kìa.”
Lần này luyện tập kịch bản, hơn một nửa đều là các tiền bối, còn có một số người quen biết, người tổ chức cũng có quen biết với thầy.
Chuyện này, vuốt mặt phải nể mũi, cũng không thể làm lớn chuyện.
“Biết rồi.” Cố Mãn Mãn không vui gật gật đầu.
Nguyễn Tri Hạ thấy Cố Mãn Mãn sáng sớm đã đến, đoán được cô chưa có ăn sáng, giữ Cố Mãn Mãn ở lại ăn sáng.
Mấy người vừa mới ngồi xuống, Thẩm Lệ chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng xe.
“Lại có người đến rồi?” Chắc không phải lại đến thăm cô ta chứ?
Rất nhanh, có người đi vào.
“Ăn sáng sao?” Người vừa vào là Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân cũng không khách sáo, coi như là nhà của mình, ngồi xuống bàn ăn, nhìn về Nguyễn Tri Hạ, mỉm cười nói: “Hạ Hạ, không ngại nhiều thêm một đôi đũa chứ?”
Nguyễn Tri Hạ cười rộ lên, quay đầu nói với người giúp việc: “Lấy thêm bát đũa.”
Cố Mãn Mãn tiến đến bên tai Cố Tri Dân, nhỏ giọng hỏi: “Anh họ, sao anh cũng đến rồi?”
“Em đến được anh không đến được sao?” Cố Tri Dân liếc cô một cái.
“……”
Cố Mãn Mãn liếc nhìn Thẩm Lệ, cảm thấy Cố Tri Dân theo đuổi Thẩm Lệ cũng rất thật lòng.
Bữa sáng, bởi vì Cố Tri Dân và Cố Mãn Mãn đến, bữa ăn rất vui vẻ.
Thẩm Lệ ăn rất ít, bỏ đũa xuống sớm nhất.
“Chị Tiểu Lệ, chị không ăn nữa sao?” Cố Mãn