Lúc ấy cô giận đến mức không muốn để ý tới anh nữa.
Nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, hoặc là vài ngày sau, cô lại không thể tiếp tục giận nữa, sau đó hoàn toàn quên mất những chuyện này.
Mỗi lần thậm chí cô còn nghĩ, sẽ không tiếp tục để ý đến anh nữa, nhưng mà vừa nhìn thấy anh, cô lại không khống chế được bản thân.
Chỉ cần anh gửi tin nhắn cho cô, cô sẽ không khống chế được mà vẫn nhắn lại.
Chỉ cần gặp anh ở bên ngoài, cô cũng không khống chế được tự động chào hỏi anh.
Cho dù cô không chủ động chào hỏi, thì anh cũng có biện pháp khiến cô không thể nào phớt lờ sự tồn tại của anh.
Quả nhiên, ông chú già không phải người dễ chọc.
Hiện giờ thậm chí cô còn cảm thấy hơi may mắn, may vì lúc ấy mình đã đào hôn.
Ông chú già đúng là khó đối phó.
Đào Triển Minh chính là ví dụ sống.
“Xuống xe ở chỗ này?” Đào Triển Minh không giữ cô lại, chỉ hỏi một câu giống như đang xác nhận.
Người đàn ông này thế mà không giữ cô lại một lần.
Dù sao đêm cũng khuya rồi, lại ở chỗ này nữa, anh không sợ một cô gái như cô sẽ gặp phải chuyện không may sao?
Trong lòng Cố Mãn Mãn sinh ra hờn dỗi, nhưng vẫn lên tiếng: “Ừ.”
Đào Triển Minh chạy chậm lại, dường như có thể đỗ xe để cho cô xuống bất cứ lúc nào.
Anh mở miệng nói bằng giọng âm u: “Nghe nói mấy hôm trước, trên đoạn đường