Lỡ như gặp phải tội phạm cực đoan, không chỉ cướp của thì sao?
Trong đầu Cố Mãn Mãn tự bổ sung một hình ảnh khiến cô sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
So với cái mạng nhỏ của mình, thì thể diện không là gì cả.
Thể diện gì gì đó đều không quan trọng nữa.
Cố Mãn Mãn quay đầu lại cắn răng hỏi Đào Triển Minh: “Anh có đói không? Muốn ăn khuya không?”
Ở nơi mà Cố Mãn Mãn không nhìn thấy, khóe môi Đào Triển Minh khẽ cong lên một cái, nhưng giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh: “Cô đói à?”
“Đúng vậy! Tôi hơi đói.” Cố Mãn Mãn hoàn toàn quên mất việc mình vừa mới ăn xong chưa được bao lâu.
Đào Triển Minh cũng không vạch trần cô: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, anh muốn ăn gì thì chúng ta đi ăn cái đó.” Cố Mãn Mãn cố gắng khiến giọng nói của mình nghe chân thành hơn một chút.
Đào Triển Minh hỏi: “Cô mời à?”
“Ừ, tôi mời.” Cố Mãn Mãn cố giữ nụ cười trên môi.
Nếu không thì còn có thể làm thế nào?
Đào Triển Minh nhớ lại, mấy hôm trước anh vừa thấy Cố Mãn Mãn đăng một bài viết lên trang cá nhân: “Nếu như trên đời này có món gì có thể chữa khỏi vết thương lòng, thì chắc chắn đó là đồ nướng!”
Cho nên anh nói: “Vậy đi ăn đồ nướng nhé.”
Ánh mắt của Cố Mãn Mãn sáng lên: “Được!”
Cuối cùng cô cũng yên tâm rồi.
Cô thật sự lo lắng Đào Triển Minh muốn đến ăn ở nhà hàng cao cấp nào đó mà cô không trả nổi.
“Vui vẻ thế?” Đào Triển Minh liếc nhìn cô một cái.
Cố