Rất nhiều nhãn hàng sẽ chủ động lấy quần áo cho Thẩm Lệ để cô ấy mặc.
Hết cách, Thẩm Lệ là con gái nhà giàu chân chính, khí chất cao quý của cô ấy không ai có thể bắt chước được.
Đôi mắt Cố Mãn Mãn vẫn dán vào điện thoại, cô không ăn, Đào Triển Minh cũng không ăn.
Một lúc sau, Cố Mãn Mãn nghe thấy giọng Đào Triển Minh vang lên.
“Sau này khi đi ăn với tôi, em đều vừa ăn vừa xem điện thoại thế này?”
“Hả?” Cố Mãn Mãn hơi mờ mịt.
Lời này của Đào Triển Minh, nếu tách riêng ra thì cô có thể hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì cô hơi không hiểu.
Cái gì gọi là “sau này khi đi ăn với anh”?
Nói cứ như sau này cô sẽ còn thường xuyên đi ăn cùng anh ấy.
Họ cũng chỉ thi thoảng mới đi ăn cùng nhau thôi mà.
Lấy đâu ra nhiều cơ hội ăn chung thế.
Cố Mãn Mãn nghiêm túc suy nghĩ về điều này, đột nhiên phát hiện hầu như tuần nào cô cũng đi ăn với Đào Triển Minh vài bữa.
Tần suất này còn nhiều hơn tần suất cô đi ăn với Thẩm Lệ.
Cố Mãn Mãn cũng tự sốc, là Đào Triển Minh quá nhàn rỗi hay là cô làm việc chểnh mảng nên mới có nhiều thời gian đi ăn cùng Đào Triển Minh?
Đào Triển Minh là ông chủ lớn, một tay quản lý mọi việc, sao có thể nhàn rỗi được.
Chắc chắn là do cô quá nhàn rỗi.
Cố Mãn Mãn cảm thấy hơi lo lắng, cô không thể nhàn rỗi như vậy