“Uống gì không?” Đào Triển Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
“Hả?” Cố Mãn Mãn lắc đầu: “Thôi không uống đâu, anh uống không?”
Cô mới ăn tối cách đây không lâu nên không đói, bụng cũng không chứa được nhiều đồ như vậy, càng không thể chứa được nước.
“Không uống.” Đào Triển Minh nhìn cô, lông mày đã giãn ra phẳng hơn trước một chút.
Cố Mãn Mãn lại nhìn Đào Triển Minh một lúc rồi đắn đo hỏi: “Có phải đến nơi này anh cảm thấy không tự nhiên không?”
“Không.”
Đào Triển Minh cũng học theo dáng vẻ Cố Mãn Mãn, rút hai tờ giấy ra cẩn thận lau bàn, lông mày cũng không hề nhướn lên.
Đào Triển Minh vo tờ giấy lại rồi vứt vào thùng rác, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Mãn Mãn: “Sao lại hỏi vậy?”
“Chỉ là tôi cảm thấy…” Cố Mãn Mãn chống cằm suy nghĩ một lát: “Anh không hợp với nơi này lắm.”
Đào Triển Minh trầm ngâm nhìn cô: “Vậy em thấy tôi hợp với nơi nào?”
Cố Mãn Mãn nháy mắt: “Kim Hải.”
Đào Triển Minh nghe vậy thì mỉm cười: “Đoán linh tinh.”
“Hả?” Cố Mãn Mãn mở to mắt, không hiểu ý anh lắm.
“Đừng nghĩ những câu hỏi nhàm chán này nữa.” Đào Triển Minh rót cho cô một cốc nước rồi đặt trước mặt cô.
Anh có hợp với nơi này không, không quan trọng, miễn là anh hợp với cô là được.
Cố Mãn Mãn bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Anh lại nói cô