Có điều có người đã nhanh hơn cô một bước.
Cô vừa đưa tay chạm đến áo, Đào Triển Minh đã duỗi tay trước cô lấy áo xuống.
Vừa nãy Cố Mãn Mãn luôn bị áo che trên đầu, đã mò mẫm đi được một đoạn, lúc này khẽ nheo mắt, một lát sau mới thích ứng với ánh sáng.
“Đã đến cổng tiểu khu rồi à.” Cô mới phát hiện đã đến cổng tiểu khu.
Đào Triển Minh đứng một bên, nhẹ nhàng nói: “Lên đi.”
“Ừm.” Cố Mãn Mãn gật đầu, nhấc chân định đi, lại dường như nhớ ra gì đó, đứng tại chỗ do dự đắn đo.
“Còn chuyện gì sao?” Đào Triển Minh thấy vậy, ngước mắt nhìn cô, bộ dạng bàng quan.
Cố Mãn Mãn mím môi, nhất thời lại không biết nên mở lời thế nào.
Cô muốn giải thích chuyện vừa nãy một chút, nhưng biểu cảm lúc này của Đào Triển Minh có vẻ rất thản nhiên, tựa như lúc nãy bọn họ chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Anh ta thản nhiên như vậy, nếu cô còn nhất định nhắc đến rồi giải thích một phen, có phải là quá thừa thãi hay không.
Trong lòng Cố Mãn Mãn do dự mấy bận, cuối cùng rặn ra một nụ cười, lắc đầu: “Không có gì, chúc ngủ ngon.”
Đào Triển Minh khẽ nheo mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, cô không nhìn thấy vẻ thông suốt lướt qua đáy mắt anh ta.
“Đừng có quên hoạt động ngày mai.” Đào Triển Minh lên tiếng nhắc nhở cô.
Hoạt động…
Nhắc đến hoạt động, Cố Mãn Mãn không tự chủ nhớ đến